Chương trước
Chương sau
Sau khi khung chat trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên “Hoài Lan”, trong nháy mắt khiến Đồng Kỳ Anh tỉnh cả ngủ. Có lẽ là đã từng bạn thân nhất của nhau, hôm nay không hiểu vì cớ gì lại biến thành người xa lạ quen thuộc nhất, tình cảm của Đồng Kỳ Anh dành cho Tô Hoài Lan có một vết nứt không nói rõ được.
Đồng Kỳ Anh thấy Tô Hoài Lan toàn khoe giàu đủ kiểu trong nhóm chat bạn cùng phòng đại học.
Cô ta mua đủ loại hàng hiệu ở Hàn Quốc, túi lớn túi nhỏ đeo trên tay, mà trên cổ tay cô ta cũng là các loại vòng tay sáng lấp lánh và nhẫn kim cương. Nhóm ấy ngoài cô và cô ta ra còn có hai cô gái khác nữa, thấy Tô Hoài Lan khoe khoang cũng hâm mộ lắm.
Đều nói cô ta tìm được một bạn trai tốt, bảo cô ta đưa hình bạn trai ra. Kết quả Tô Hoài Lan trả lời một câu với cả đám “Bạn trai hay ngại, không chịu chụp hình” qua loa lấy lệ. Đồng Kỳ Anh nằm sấp trên giường, cầm điện thoại lặng lẽ xem mấy cô bạn nhắn tin, không lên tiếng, không phát biểu lời nào.
Dù Tô Hoài Lan có khoe khoang túi xách và mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ như thế nào, Đồng Kỳ Anh cũng chẳng có động tĩnh gì, thậm chí cũng không hâm mộ Tô Hoài Lan.
Có lẽ là do quan niệm sống giữa người với người khác nhau.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy không quá hứng thú với những thứ hàng hiệu kia, nhưng lúc Tô Hoài Lan gửi hình nơi có đồ ăn ngon, ngược lại gợi lên lòng hâm mộ của cô.
Nếu cô cũng có vốn liếng và thời gian, cô cũng muốn Phó Quân Bác đưa cô đi ăn hết thức ăn ngon trên thế giới này một lần. Sau đó, Tô Hoài Lan còn phát bao lì xì trong nhóm chat, ai cũng có phần, nhưng Đồng Kỳ Anh chỉ nhìn chứ không bấm “Nhận”.
Lúc này Tô Hoài Lan đang ở Hàn Quốc xa xôi, ngồi trước gương trang điểm trong một căn phòng sang trọng, cầm điện thoại nhắn tin trong nhóm, phát hiện Kỳ Anh không nhận lì xì của cô ta, điều này khiến lòng cô ta cảm thấy khó chịu không giải thích được. Cho dù cô ta có khoe khoang trong nhóm như thế nào cũng chưa từng thấy Kỳ Anh xuất hiện.
Cô ta biết, chắc chắn cô có thấy, sao lại không muốn lên tiếng chứ? Hẳn là cũng hâm mộ ghen tị với cô ta rồi! Đôi môi đỏ mọng của Tô Hoài Lan khẽ nhếch, nhìn khuôn mặt giống Kỳ Anh ở trong gương của mình.
Bây giờ, gương mặt của cô ta và Kỳ Anh vẫn chưa giống nhau như đúc, nhưng muốn chỉnh thành giống hoàn toàn thì còn cần thời gian.
Cô ta phải từ từ, không thể quá gấp. Trước kia Tô Hoài Lan cảm thấy khuôn mặt nguyên gốc của mình mới là đẹp nhất, nhưng sau khi nghe bác sĩ chính khen tấm hình của Kỳ Anh xong, trong lòng dấy lên ngọn lửa ghen tj không thể miêu tả. Bác sĩ kia nói mặt của Kỳ Anh là vẻ đẹp tự nhiên, chắc hẳn mẹ của Kỳ Anh cũng là một người đẹp.
Nhưng Tô Hoài Lan cảm thấy đây là một sự châm chọc. Mẹ của Kỳ Anh có dáng dấp ra sao thì không phải cô ta chưa từng thấy.
Ở chỗ bọn họ, mẹ Nặc nổi danh “chua ngoa độc ác”, tính cách không tốt, người thì mập mạp, ngay cả cái rìa của người đẹp cũng không bằng.
Một người đàn bà xấu xí như thế thì sao có thể sinh ra người đẹp như Kỳ Anh được? Hơn nữa, bộ dáng bố Nặc cũng không phải loại rất đẹp trai hay gì. Ngay khi lòng Tô Hoài Lan đang ghen ghét với Đồng Kỳ Anh, quản gia Lưu gửi tin cho cô ta từ biệt phủ dựa núi ở thành phố Cung Huy.
Mợ chủ, bao giờ cô từ Hàn Quốc về? Cậu cả đã ngừng kinh doanh rồi. - Quản gia Lưu. Ôi! Cháu còn chưa chơi đã! Chờ cháu chơi đã rồi sẽ về! Nhân tiện hỏi cậu cả giùm cháu là anh ấy thích gì? Không thích gì? Cháu sẽ mang quà về cho cậu cả. - Tô Hoài Lan.
Chỉ cần là quà cô mua, cho dù là cái gì cậu cả cũng sẽ thích.quản gia Lưu. Sau khi Tô Hoài Lan nhận được tin nhắn này, ngạc nhiên giật giật khóe miệng.
Bây giờ trong lòng cô ta ngày càng khẳng định chắc chắn rằng cậu cả muốn gặp Kỳ Anh, nhưng không biết họ tên thật và bối cảnh gia thế mà thôi. Đột nhiên trong mắt Tô Hoài Lan lộ ra hơi thở chết chóc lạnh lẽo. Kỳ Anh là hòn đá ngáng đường, cái gai trong lòng cô ta, cô ta phải diệt trừ cô mới được. Nếu như... Kỳ Anh chết...
Tìm trên thế giới không có người này thì chẳng phải từ nay về sau cô ta có thể vô tư không cần suy nghĩ sao? Nhưng giết người là chuyện phạm pháp, cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tô Hoài Lan, cô ta cũng không thật sự làm như thể. Khi quản gia Lưu báo cho Phó Quân Tiêu rằng “Tô Hoài Lan” có hỏi qua sở thích của anh, trong lòng Phó Quân Tiêu vui mừng, khóe miệng cũng không kìm được mà nhếch lên.
Phó Quân Bác vừa ngồi trước bàn họp nghe trưởng phòng kế hoạch trình bày về kế hoạch, một bên để ý anh hai Phó Quân Tiêu ngồi ở vị trí trung tâm. Cũng không biết có phải anh hai đang cúi đầu chơi điện thoại hay không, nói tóm lại, trong mắt Phó Quân Bác, đáng vẻ kia của anh giống như một tên con nhà giàu ăn chơi trác táng vậy.
“Tổng giám đốc Phó, anh cảm thấy kế hoạch của bọn tôi thế nào?” Sau khi trưởng phòng kế hoạch trình bày kế hoạch xong, lập tức hỏi ý kiến Phó Quân Tiêu. Sau đấy Phó Quân Tiêu bình tĩnh ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc chỉ đúng ra những sơ hở trong kế hoạch đó.
Phó Quân Bác nghe anh hai đặt câu hỏi, cũng rất đồng ý mà gật đầu một cái. Lúc nãy anh ta nghe trưởng phòng kế hoạch trình bày phương án kia, cảm thấy áp những thứ anh hai nhắc tới đúng là tôn tại chỗ không ổn. Trưởng phòng kế hoạch bị Phó Quân Tiêu chất vấn đến mức nghẹn họng không trả lời được, cuối cùng như đi vào ngõ cụt, cúi đầu ngồi xuống, yếu ớt đáp một tiếng: "Tôi sẽ quay về chỉnh sửa lại.”
“Những ngành khác còn có gì muốn báo cáo không?” Phó Quân Tiêu ngước mắt nhìn mọi người, giọng nói không nhanh không chậm hỏi. Trong lúc mọi người yên lặng, anh tuyên bố tan họp, khí thế như hoàng để tuyên bố bãi triều vậy. Lý Tư San ngôi bên cạnh Phó Quân Bác, thấy Phó Quân Tiêu nói tan họp xong thì tiện tay sửa lại ghi chép hội nghị và văn kiện.
Phó Quân Bác cũng không để ý tới Lý Tư San, mà đứng dậy trực tiếp đi tới trêu chọc Phó Quân Tiêu: “Lúc nãy khi đang họp, anh hai tán tỉnh ve vãn với chị dâu tương lai của em dưới bàn à?” “Cứ cho là thế đi! Nhưng hình như là một mình anh yêu đơn phương.” Phó Quân Tiêu cười khổ, anh nhớ cô ta, mà cô ta chỉ một lòng muốn chơi.
“Em vẫn cho rằng anh hai đây sẽ không yêu chứ. Thì ra khi yêu, anh hai cũng có một mặt tình cảm như thế.” Phó Quân Tiêu không khỏi buồn cười nói. Từ nhỏ tới lớn anh hai từ chối bao nhiêu cô gái rồi? Chỉ sợ lên tới hàng trăm! Đến nay Phó Quân Bác có ấn tượng sâu nhất với một người, sau khi tỏ tình với anh hai và bị từ chối, vân quyến luyến không quên, tên cô gái đó là Lý Ức Sa.
Hình như cái cô Lý Ức Sa này là bạn thân của Diêu Bích Nhiên, anh ta từng nghe Diêu Bích Nhiên nhắc tới, nói đến bây giờ Lý Ức Sa vẫn thích anh hai của anh ta, nên tận bây giờ vẫn luôn không có bạn trai. Một cô gái khi đã si tình thì thật sự có thể cả đời vân yêu người con trai kia. Đơn phương yêu thâm như thế quả thật khiến người ta sinh lòng kính nể. Chỉ tiếc, cô có tình nhưng anh vô ý. Chỉ sợ đến bây giờ Phó Quân Tiêu cũng không nhớ nổi cô gái Lý Ức Sa ấy là ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.