Chương trước
Chương sau
Từ trước giờ những việc chân chạy này đều được giao cho Triệu Bân đi làm. Hiện tại Triệu Bân đang giúp anh ta làm tư liệu dự án nên không rảnh, nếu Lý Tư San cô ta đến đây làm thực tập sinh, vậy đầu tiên để cô ta làm chân việc trước! Lý Tư San không ngại làm chân chạy việc chút nào, sau khi cầm tư liệu thì tươi cười nhìn Phó Quân Bác.
“Vâng, em sẽ về nhanh thôi! Chỉ cần anh sắp xếp thì làm gì em cũng vui!” Lý Tư San ôm tài liệu vào lòng, mỉm cười nhìn Phó Quân Bác.
Lúc này Phó Quân Bác mới không nhìn cô ta nữa, tiếp tục vùi đầu làm tiếp công việc trong tay. Vừa nãy, khoảnh khắc hoảng hốt trong nháy mắt kia làm anh ta cảm thấy dường như mình trở về lại thời còn đi học, thấy được vẻ mặt trẻ con đã lâu không thấy kia, và cả nụ cười ngây thơ trong sáng.
Sau khi Lý Tư San rời đi, Triệu Bân nhịn không được trêu ghẹo nói: “Tống giám đốc Phó! E là cái cô Lý Tư San mà Boss lớn giới thiệu đến đây đang có ý với anh đây, anh đúng là rất có phúc đấy!"
“Tôi đã có Kỳ Anh rồi, sau này không được nói lung tung.” Phó Quân Bác cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói. Triệu Bân lập tức hiểu ý ngậm miệng lại.
Nhưng anh ta cảm thấy giữa Lý Tư San và Phó Quân Bác có một sợ dây vô hình nào đó ràng buộc hai người bọn họ.
Sau khi Lý Tư San tới tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Phó thị, cô ta đến phòng vệ sinh một lát. Đứng nhìn tấm gương trước bôn rửa tay, cô ta mở hai cúc áo trên của mình, chỉnh cho nửa bộ ngực sữa lộ ra, cũng phô ra một “đường sự nghiệp” tuyệt đẹp.
Trước mặt Phó Quân Bác, cô ta cố hết sức duy trì dáng vẻ trong sáng đáng yêu như năm năm trước, mà trước mặt Phó Quân Tiêu thì cô ta lại không thế không bày ra một mặt gợi cảm nhất của bản thân.
Phó Quân Tiêu là loại đàn ông thế nào? Nghe nói thời thiếu niên, anh đã từng làm cảnh sát nằm vùng trong một băng đảng xã hội đen.
Cho nên nhất định là Phó Quân Tiêu đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nếu muốn hấp dẫn sự chú ý của Phó Quân Tiêu, một cô gái ngây thơ trong sáng và đáng yêu, có phong cách bảo thủ sẽ không thích hợp với người đàn ông tràn trề sinh lực như anh. Sau khi sửa sang lại quân áo của mình, Lý Tư San lại chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó mới câm tư liệu rời khỏi nhà vệ sinh.
Cô ta cũng chỉ nghe nói qua, bây giờ Phó Quân Tiêu mới chỉ là người thay mặt Tổng giám đốc, vẫn chưa chính thức kế nhiệm, nhưng thực chất toàn bộ quyền lợi đã hoàn toàn bị Phó Quân Tiêu năm giữ.
Cho dù anh trai cô ta có âm thâm điều tra thế nào thì bọn họ cũng không thể tra được bất kỳ điều gì về Phó Quân Tiêu. Một người đàn ông thân bí khó lường như vậy thực sự làm cho bọn họ hơi bó tay không có biện pháp, vì thế mới nghĩ đến dùng “kế người đẹp”.
Tục ngữ nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân... Lý Tư San vừa nghĩ vừa đi vào thang máy, đến tâng cao nhãt-Nơi Tổng giám đốc làm việc.
Người đàn ông đón cô ta là trợ lý Trịnh Minh Hâm của Phó Quân Tiêu, lúc trước anh ta vẫn luôn trung thành với ông cụ Phó - Phó Hoằng Khôn, là một lão tướng trên thương trường. Sau khi Trịnh Minh Hâm nhận lấy tư liệu trong tay Lý Tư San thì để cô ta ngôi chờ ở khu nghỉ ngơi bên ngoài, từ đầu đến cuối không cho cô ta có cơ hội tiếp cận Phó Quân Tiêu.
Lý Tư San muốn đi vào nhưng lại không dám tùy tiện quấy rây, đành phải cố nhẫn nại ngôi chờ ở trên sô pha.
Cô ta ngồi trên sô pha chưa đến mười phút, thấy Trịnh Minh Hâm còn chưa đưa văn kiện ra, vì thế nghiêng người nằm nghỉ trên ghế. Lý Tư San cố ý làm tư thế ngủ của mình vừa lơ đãng vừa không mất vẻ xinh đẹp, cổ áo xẻ sâu hình chữ “V”, nửa bộ ngực sữa lộ ra, hơi thở nhẹ nhàng như có như không. Nhưng khi Phó Quân Tiêu đi ra khỏi văn phòng thì từ đầu đến cuối không hề chú ý đến bên khu ghế nghỉ ngơi có một người đang nằm, chỉ lo nhanh chân rời đi.
Còn Trịnh Minh Hâm đi phía sau anh lại câm tư liệu mà Lý Tư San đưa tới qua chỗ cô ta. Lý Tư San nghe thấy bên cạnh có tiếng động, theo bản năng mở to mắt ngồi dậy. “Tối qua cô Lý ngủ không ngon sao?” Trịnh Minh Hâm vừa thuận tiện hỏi vừa đưa tư liệu trong tay qua.
Lý Tư San xấu hố nhận tư liệu, cất tiếng trả lời: “Cảm ơn” Rõ ràng là cô ta muốn dụ đỗ Phó Quân Tiêu, kết quả là cảnh xuân của mình đều bị tên cáo già Trịnh Minh Hâm này thưởng thức hết.
Lúc Trịnh Minh Hâm vừa mới đến cạnh Lý Tư San, đúng là đã vô tình nhìn thấy phần lớn cảnh xuân sáng bóng trước ngực Cô ta. Thật ra muốn trách chỉ có thế trách Lý Tư San “lắng lơ” mà thôi, rõ ràng mấy nút áo phía trên có thể gài lại nhưng cô ta cố tình không gài, cố ý nằm nghiêng lộ nửa bộ ngực sữa ra, rõ ràng là muốn quyến rũ người khác.
Đương nhiên Trịnh Minh Hâm biết người mà Lý Tư San muốn quyến rũ là ai, chắc chản không phải tên cáo già anh ta mà chính là Thái Tử nhà anh ta. Đáng tiếc, Thái Tử nhà anh ta không có hứng thú với loại phụ nữ thế này.
Sau khi lấy sắc đẹp dụ dỗ Phó Quân Tiêu thất bại, trước khi trở vê Công ty Địa Trí thì Lý Tư San không thể không chỉnh trang lại, sau khi gài lại nút áo, chỉnh sửa trang phục, cô ta lại bày ra dáng vẻ trong sáng xinh đẹp trước mặt Phó Quân Bác.
Nhưng mà Phó Quân Bác vẫn luôn cúi đầu bận rộn công việc, không rảnh liếc nhìn Lý Tư San lấy một cái, điều này làm cho Lý Tư San cảm thấy hơi thất vọng.
Hai người đàn ông này là thế nào vậy? Sau khi Lý Tư San về lại bàn làm việc của mình, tuy rằng buôn râu không thôi nhưng cô †a không thể không lấy lại tỉnh thân tiếp tục làm việc. Mấy ngày này Phó Quân Bác bận tối tăm mặt mày vì có thể lấy được phân trăm nghiệp vụ, bản thân anh ta cũng phải thiết kế. Mà cùng lúc đó, Lý Tư San cũng biết được từ trong miệng Lý Dạ Lạc về nguyên nhân Phó Quân Bác liều mạng làm việc mấy ngày nay, hóa ra là vì trả nợ.
Từ trước đến nay Quân Bác đều người trọng tình trọng nghĩa, lần này bị bạn bè bán đứng sau lưng, chắc chắn trong lòng đã chịu đả kích rất lớn.
Lý Tư San cảm thấy cô ta nên nghĩ ra một cách nào đó gián tiếp an ủi Phó Quân Bác, để anh ta cảm thấy rằng mình không lẻ loi, mình còn có cô ta, cô ta rất lo lảng cho anh ta. Mà bên kia, Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện gần đây Phó Quân Bác luôn đi sớm về muộn, anh ta vừa về tới nhà đã nằm lăn ra ghế sô pha ngủ mất. Sáng sớm tinh mơ, lúc cô còn chưa dậy thì anh ta đã ra khỏi nhà. Hơn nữa cho dù là giữa trưa hay là buổi tối, anh ta đều không về ăn cơm.
Càng quan trọng một hơn là lúc Đồng Kỳ Anh làm việc nhà, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một hợp đồng câm đồ nằm trong ngăn kéo, Phó Quân Bác đã câm một vài món đồ mà trước kia anh ta rất quý trọng.
Nhìn qua, có vẻ hai bọn họ thật sự thiếu tiên. Đồng Kỳ Anh cảm thấy chính mình không thể cứ tiếp tục ở nhà ăn không ngồi rồi, cô phải ra ngoài tìm việc làm mới được, nếu không chỉ có một mình Quân Bác gánh vác nợ nần, anh ta sẽ rất mệt mỏi! Người vợ như cô phải có trách nhiệm chia sẻ gánh nặng với chông mình.
Ngoài ra Đồng Kỳ Anh không hề nghĩ đến những việc khác, cô làm lại một bản sơ yếu lý lịch sơ lược rồi đi đến thị trường nhân tài. Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp và tạm thời nghỉ học đi làm như cô gần như không có công ty nào đồng ý nhận.
Đồng Kỳ Anh thở ngắn than dài cúi đầu, sau khi ra khỏi thị trường nhân tài, ngay lập tức nghĩ đếm Công ty Địa Trí, nhưng cô lập tức ra sức lắc đầu. Cô bị bôi nhọ là người sao chép bản vẽ của đồng nghiệp, rồi lại bị cấp trên đuổi việc, căn bản là không có cách nào quay lại làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.