Đồng Kỳ Anh định thần lại, không biết Phó Quân Bác đã lái chiếc xe hơi sang trọng đến dừng lại trước mặt cô từ lúc nào.
"Anh... “
"Anh gọi điện cho em nhưng không có ai nhấc máy, nên anh định thử đến đây tìm em xem sao, không ngờ em lại ở đây thật!" Phó Quân Bác khẽ cười, anh nhớ rằng lúc ban ngày, cô đã bảo anh ở đây chờ cô.
Đồng Kỳ Anh mím chặt môi, cô đột nhiên đứng dậy, nhào vào trong vòng tay Phó Quân Bác, những giọt nước mắt tủi thân không kìm được mà rơi xuống. Cô ôm chặt lấy anh, khiến anh không kịp trở tay.
Phó Quân Bác nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu, anh do dự một lúc rồi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đồng Kỳ Anh.
Anh như đang ôm một đứa trẻ bơ vơ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về. Đồng Kỳ Anh chỉ lặng lẽ khóc, không động đậy, cũng không khóc thành tiếng.
Cô chỉ muốn dựa vào trong vòng tay ấm áp của Phó Quân Bác, bởi vì trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy cuộc sống của bản thân quá mệt mỏi... Ngay lúc này, không, từ nay về sau, anh sẽ là nơi trú ẩn an toàn của cô.
Không biết đã qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh lặng lẽ lau những vệt nước mắt chảy dài trên má, ra khỏi vòng tay của Phó Quân Bác. Cô ngẩng đầu, ngẫm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, em khiến anh phải chê cười rồi."
“Mắt em sao lại đỏ thế này?” Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy mắt cô hơi đỏ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680877/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.