Lúc này rôi, mà người phụ nữ đó vẫn còn tâm trạng đi đế ý người khác! Phó Quân Tiêu im lặng trước câu hỏi của Nặc Kỹ Anh, chỉ tập trung vào gỡ bom.
“Anh có phải là đặc công không?” Nặc Kỳ Anh lại hỏi. Tha thứ cho cô vì đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà còn hỏi nhiêu như thế, bởi vì cô cảm thấy nếu như mình không nói gì đó thì trong lòng thấy rất là sợ hãi, thậm chí còn sợ đến phát khóc.
Ai mà không sợ chết, càng huống hồ, cô trước giờ chưa từng được trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chuyên sâu nào vẽ tâm lý.
Cô chỉ là đang tò mò về thân phận của anh mà thôi.
Nửa đêm nửa hôm có thế trèo lên ban công nhà cô, xông vào phòng của cô, trên người còn bị thương, lân trước nữa còn tìm kiếm cây anh túc sâu trong núi ở vùng quê hẻo lánh của bọn họ, nếu như tính cả lân trước cô gặp được ở câu lạc bộ Dạ Mị, nếu cô không nhìn lâm người thì lần này cũng là...
Có thể lấy nhiều thân phận như thế ra vào những nơi khác nhau, rất giống mấy đặc công mà Nặc Kỳ Anh xem được trên tỉ vi.
Thời gian chỉ còn lại mười giây cuối cùng.
Phó Quân Tiêu bất lực nhìn Nặc Kỷ Anh hỏi: "Xanh lam, hồng, trắng, đen, vàng, xanh lục, em thích màu nào nhất?”
“Màu hông!” Nặc Kỳ Anh lập tức trả lời.
Trong hai giây cuối cùng, Phó Quân Tiêu cất đứt sợi dây. Quả bom hẹn giờ cũng dừng lại ở một giây cuối cùng. “Em không hổ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680854/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.