Đâu ai ngờ, ở tập đoàn Phó thị, nhân viên có tiên lương hai mươi triệu một tháng được coi là thấp nhất. Nặc Kỹ Anh không biết nhiêu vê cơ cấu lương nội bộ của tập đoàn Phó thị, nếu như biết, cô sẽ không mở miệng nói chỉ cần tiên lương sáu triệu một tháng đâu.
“Bây giờ có thể nhận việc luôn được không?” Trưởng phòng nhân sự hỏi lại. Nặc Kỹ Anh mỉm cười gật đầu. Thông tin bộ phận nhân sự tuyển dụng thực tập sinh đại học chỉ với hai mươi triệu một tháng đã lan truyên khắp nội bộ công ty Địa Trí. Khi trưởng phòng bộ phận thiết kế dẫn Nặc Kỷ Anh vào văn phòng, các đồng nghiệp trong đó cứ nhìn chằm chằm dò xét cô chẳng khác gì nhìn một con khi.
Công ty Địa Trí thuộc quyên sở hữu của tập đoàn Phó thị vậy mà lại tuyển nhận thực tập sinh? Chế độ quy định của công ty được sửa đổi từ khi nào thế, Diêu Bích Nhiên thân là phó phòng bộ phận tài chính sao cả một chút chuyện này cũng không được biết? Con người thích buôn chuyện như Diêu Bích Nhiên cũng đến bộ phận thiết kế xem náo nhiệt.
Thông qua cánh cửa kính, Diêu Bích Nhiên ngây ngốc nhìn thấy Nặc Kỷ Anh mỉm cười thân thiện giới thiệu mình với các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế. Cô ta bất giác mim chặt đôi môi đỏ mọng, siết chặt hai tay, bất mãn tức giận mà giậm chân phình phịch.
Nhìn thấy Nặc Kỳ Anh, trong lòng Diêu Bích Nhiên biết rõ đây nhất định là ý của Phó Quân Bắc. Đã không thể đối đầu với Phó Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/168009/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.