“Là sói sao?” Nặc Kỳ Anh xúc động nói.
Giọng nói tuyệt vời của cô kéo dòng suy nghĩ của Phó Bắc Quân quay trở lại.
"Em không thích sói à?”
"Không thích!"
"Nếu vậy thì em thích gì?"
"Tôi thích chó!"
"Tại sao?"
"Chó sói bản tính hoang dã, rất khó gần người, hơn nữa biết đâu chừng sẽ làm người khác bị thương, nhưng chó thì không như vậy! Hiền lành, dễ gần, đáng yêu, có thể bên cạnh mình mọi lúc, đã vậy còn rất trung thành với chủ nhân!" Nặc Kỳ Anh chống hai tay lên má mỉm cười tít mắt.
Phó Bắc Quân như ngộ ra được mà mỉm cười, nói theo một cách đầy ẩn ý: "Có vẻ như em thích mấy người đàn ông dịu dàng chu đáo lại trung thành với tình yêu nhỉ?"
Bị nói trúng tim đen, Nặc Kỳ Anh thẹn thùng thu lại nụ cười. Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đây là hai chuyện khác nhau"
"Được rồi được rồi! Em đi đánh răng rửa mặt thay quần áo trước đi, tôi đi nấu chút gì đó ăn." Phó Bắc Quân không nhịn được nói.
Nặc Kỳ Anh lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phó Bắc Quân.
Nhà của Phó Bắc Quân năm trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng, mặc dù không rộng rãi bằng sân trước hay vườn hoa phía sau của một ngôi biệt thự, nhưng lại có một căn nhà kính trồng hoa rất đẹp, hơn nữa trên đỉnh còn có một bể bơi lộ thiên. Vệ sinh cá nhân xong, Nặc Kỳ Anh tham quan nhà Phó Bắc Quân cũng tò mò hỏi: "Nếu phải thay nước ở bể bơi trên sân thượng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/168006/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.