Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cười nói: "Nếu như cô hát rất hay thì tất nhiên là có thể rồi. Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Cô cầm điện thoại lên rồi nhấn chức năng ghi âm. Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện thì lại nghĩ tới người đàn ông tối hôm đó... Đến cùng có phải là một người không? Nặc Kỳ Anh không biết nữa. Cô cảm thấy đúng là một người bởi vì gương mặt quá giống, cảm thấy không phải là bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt.
Người đàn ông tối đó, mặc dù sau này cô còn gặp anh hai lân nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh là một người trong nóng ngoài lạnh. Môi lần anh xuất hiện đều sẽ không kịp chờ đợi mà cưỡng hôn cô. Mà người đàn ông trước mặt thì ấm áp, nho nhã.
Bởi vì khi nhìn vào người đàn ông có gương mặt đẹp trai tới ngút trời ở đối diện thì Nặc Kỳ Anh sẽ suy nghĩ lung tung nên cô trực tiếp nhắm mắt lại rồi bắt đầu hát: "Nói, có gì mà không thể nói, sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không khóc, tôi sẽ không đau buồn.
Sai là ai sai, ai còn có thể nói được rõ ràng, còn chẳng bằng xem như tôi sai. Làm đi, có cái gì mà không dám làm chứ. Sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không quan tâm, cho dù anh có đi..." Nặc Kỳ Anh hát xong thì gửi ngay cho Diệp Đán Chu.
Cô hi vọng rằng lời hát của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/167993/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.