Bố Nặc thấy thế thì lấy một hòm thuốc nhỏ từ dưới quầy thu ngân đưa cho Nặc Kỳ Anh rồi dặn dò: "Trên núi có nhiều rắn, con phải cẩn thận một chút nghe không."
"Dạ con biết rồi, con đi lên núi hái thuốc đây." Nặc Kỳ Anh nhận lấy hòm thuốc mà bố cô đưa rồi đặt nó vào cái giỏ trúc sau lưng. Cô mở cửa sau rồi bước lên con đường nhỏ giữa ruộng mà đi thẳng lên núi.
Mấy ngày cô về nhà thì ngày nào cô cũng lên núi hái thuốc giúp mẹ Nặc. Hái xong núi này thì đi núi khác, hơn nữa chúng còn rất sâu.
Trong núi không ồn ào phồn hoa bằng thành phố lớn nhưng ngược lại có thảm thực vật tươi tốt và trong lành. Nặc Kỳ Anh ngôi xổm dưới một cây cây cao rồi vừa hái thuốc dưới lớp cây khô và cỏ xanh vừa nghe tiếng chim chóc kêu nhưng lại không thấy bóng con chim nào cả.
Hôm nay Nặc Kỳ Anh khá là may mắn, cô hái được linh chỉ và nhân sâm. Trong lúc vô thức cô đã đi sâu vào trong núi, những cây đại thụ che trời, có suối nhỏ chạy chậm.
Tuy bây giờ là ngày hè chói chang nhưng nơi này lại rất mát mẻ. Nặc Kỳ Anh vừa hái được một cây cỏ Bán Hạ. Trong lúc tình cờ cô ngẩng đầu thì thấy được trong bụi cỏ có mấy đóa hoa màu tím đậm rất xinh đẹp. Nhìn từ xa khá là giống Ngu Mỹ Nhân, rất xinh đẹp. Con gái thích hoa là thiên tính, Nặc Kỳ Anh cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu hoa đó đã đẹp như thế thì cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/167989/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.