Nặc Kỳ Anh híp mắt nhìn người đàn ông trong bóng đêm.
Đâu óc cô rối bời, không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô vẫn biết được người đàn ông này còn bảnh trai, có sức hấp dẫn hơn cả Hà Tuân Định, đủ để khiến bất cứ một người phụ nữ nào say đắm vì anh.
Nặc Kỳ Anh cũng là phụ nữ. Dưới sắc đẹp của người đàn ông này, cô cũng không nhịn được rung động. Lại thêm mấy ngày gân đây phải chịu áp lực rất lớn, sự lạnh lùng của Hà Tuân Định đối với mình, Nặc Kỳ Anh không nhịn được muốn phóng túng bản thân.
Cô to gan vươn bàn tay mềm mại của mình luồn vào áo của người đàn ông: “Yêu em đi...” Bàn tay Nặc Kỳ Anh hơi lạnh, lại khiến thân thể Phó Quân Tiêu càng nóng bỏng, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nhọc hơn. “Hừ...” Phó Quân Tiêu khẽ rên một tiếng, thân thể trở nên căng cứng.
Nặc Kỳ Anh cười nghịch ngợm, giọng nói quyến rũ: “Anh thoải mái không?”
Phó Quân Tiêu không đáp lời, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Trong mắt anh, động tác của Nặc Kỳ Anh quá thành thạo, biểu hiện cũng không giống lần đầu tiên.
Ban đầu anh cho räng Nặc Kỳ Anh là một cô gái ngây thơ, nhưng bây giờ xem ra anh đã nhầm rồi, Nặc Kỳ Anh không phải là lần đầu tiên. Nếu cô là loại đàn bà có thể tùy tiện chơi đùa ở hộp đêm thì anh cũng không cần thương tiếc cô. “Roẹt!” Phó Quân Tiêu hơi dùng sức, áo sơ mi của Nặc Kỳ Anh đã bị anh xé rách, ngay cả cúc áo cũng bị bong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/167979/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.