-
Nắng tắt, mưa tan .!
. E lang thang trước gió
. Hạnh phúc nơi đó, có thuộc về E không ?!!
Ban mai đang vội vàng mở mắt đón ngày mới với mùi hương thơm
nơi hoang tàn, phải chăng cây không thể thiếu lá, mây là của trời xanh, và em
là của anh.. Mọi thứ có thật sự đơn giản mà kết thúc tại đây hay chỉ là sự hòa hợp tạm thời của tạo hóa
chớ trêu để ta hạnh phúc rồi cướp mất
anh ra khỏi cuộc sống của em mã mãi. Không ai biết trước được điều gì phải
không anh? Xa anh đó là nỗi đau ngàn năm ngự trị trái tim em.
Hắn đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ
hôm trước cứu Trọng Thiên, khoảng thời gian này hắn thật có duyên hết sức với
cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết choc, hết lần này đến lần khác đều đến
bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho nó xong thì quay sang khẽ mĩm cười với hắn. Đây
là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?
-Vợ cậu không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm
thôi.
Hắn đáp trả bằng cái
cúi chào tôn trọng, rồi đưa mắt
nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, nó mới xa hắn không bao lâu đã
không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao hắn yên tâm để nó xa hắn chứ.
Hắn khẽ đưa đầu xác nó, chím đôi mỗi đỏ mọng kia, hắn nhớ lắm nhớ đôi môi luôn cho hắn nụ hôn ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927110/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.