Nắng kia oi bức đến nỗi muốn nát lòng người, thế mà những
kia nắng vẫn chíu gọi xuống tà ngậm trải dài trên bóng lưng nhỏ bé kia, nó lại
khóc một mình, tại sao tất cả đã kết thúc êm đềm giờ lại chỉ vì vài chuyện
lại làm nó bật khóc. Nó tự nói với mình.” Tất cả sẽ tốt thôi? Thiên Kỳ đã
chết đó là sự thật không thể chối bỏ, còn người vừa rồi.. không phải anh ấy,
chỉ là người giống người thôi? Mày đừng có yếu đuối như vậy? không phải anh ấy, nhất định không phải anh
ấy, không phải tên biến thái đó? Mạnh mẽ lên tôi ơi?’’ Tự khóc tự trấn an mình,
giờ tâm trạng nó cũng nhẹ nhỏm hơn phần nào định đứng lên đi làm việc của mình
thì nó nghe thấy một giọng nói.
-Cô em khóc à? Ai chọc người đẹp vậy nói anh xử cho?—Việt
Anh ở đâu chui ra nhìn nó cười cười.
-Cảm ơn? Không cần?—Nó nhận ra người này là cái tên đi cùng
tên biến thái đó, bạn của biết thái cũng chẳng tốt lành gì nên nó không muốn
tiếp xúc nhiều.
-Cô còn giận Nam Phong à?—việt anh
-Ai?-nó ngu ngơ hỏi lại.
-Thì cái tên cô chửi hồi nảy đấy--- Việt Anh nhìn nó.
-Hắn tên Nam Phong không phải Thiên Kỳ à?—Nó lại cố gắng
muốn chứng mình điều gì đó, dù đã nhắc nhở bản thân mình nhưng trong lòng có
chút vương vấn
-Nam Phong là tổng giám đốc của cô đấy? à Mà Thiên kỳ là ai? Người yêu cô à?—Việt Anh hôm nay lại rất có hứng nói chuyện với người lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927086/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.