Nước mắt...
Bắt nguồn từ nỗi đau...
Rơi xuống khi có quá nhiều tổn thương...
Phải chăng...
Khi yêu nhau người ta vẫn thường như vậy...
Một người đau - một người làm ngơ...
Và.....
Cả 2 vô tình lướt qua nhau như người xa lạ...
Sáng hôm sau khi ban mai long lanh đã ngoi lên, Nam Phong có
vẻ hăng hái đầy vui vẻ sải bước đến phòng làm việc của nó,ngay cả bản thân anh
cũng không biết mình đang làm trò ngu xuẩn gì.
-Giám đốc,,, sao.... sao hôm nay.... lại xuống đây, cần gì gọi...
chúng tôi là được rồi.--- Anh Quản toát mồ hôi hột nhìn Nam Phong sợ hãi, như vừa mới gặp cọp.
-Ý anh nói là tôi không được xuống đây ư? --- Nam Phong
khoanh tay nhìn anh Quản rất đáng sợ.
-Không? Ý của tôi không .. phải.... vậy… --- Anh Quản sợ hãi cố
biện minh
-Không nói nhiều, Kêu cô Bảo Ngọc ra đây?—Nam Phong ngồi
trên ghế với tư thế ung dung nhìn xung quanh căn phòng.
-Vâng? Tổng giám đốc chờ cho một lát,tôi sẽ đi ngay, đi ngay
ấy mà?—Anh Quản chậm chạp sợ đắt tội với Nam Phong thì có nước về cạp đất mà
ăn.
-Tôi không có thời gian?—Nam Phong lạnh lùng.
Anh Quản ba chân tám cẳng chạy nhanh vào trong tìm nó,”
không biết nó đã đắt tội gì mà để tổng giám đốc mò đến tận nơi kiếm, lần này cô ta
cũng chết mà tôi đây cũng chẳng yên được, thật là một con ăn hại mà’’ Anh Quản
bực bội thầm nghĩ.
-Bảo ngọc đâu.... Bảo ngọc đâu---
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927077/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.