-Ui..Ui… nhè nhẹ thôi,, đau ..đau.. á á..!!--- Nó
-Em nằm yên coi nào?—Gia Tuấn.
-Đau quá? Anh đừng di chuyển mà? Huhuuuu—Nó òa khóc.
-Em ồn ào quá, làm sao anh làm được?—Gia Tuấn bực mình ngước
lên nhìn nó.
-Á..Á…
“Rắc Rắc” Một loạt âm thanh vang lên đều đều,Nó cũng la theo
những tiếng đáng thương kia. Gia Tuấn cầm cổ chân nó bẻ rốp rốp, Làm phát ra
một thứ âm thanh lạ. Gia Tuấn thở phù
một cái nhẹ ngàng vì cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ của mình.
-Anh tởn tới già, sau này chẳng dám sửa chân cho em nữa—Gia
Tuấn mệt mỏi ngã lưng trên giường lớn, chỉ mới đụng cái chân của nó còn chưa
làm gì thế mà nó la làng cở đó đấy, thử hỏi không tởn mới lạ.
-Em cứ bám lấy anh hoài, dính chặt như kẹo cao su luôn cho
anh biết.—Nó nhìn trên trần nhà, lướt nhẹ đôi mắt long lanh nhìn Gia Tuấn.
-Tha cho tôi đi cô ơi? Tôi sợ cô quá—Gia TUấn khóc hu..hu..
nhìn nó.
Nó cười nhẹ, đưa bàn tay vô hồn trong khoảng không vô tận,
nó nhìn chăm chú. Đáng lẽ ra bàn tay này sẽ hiện diện một chiếc nhẫn trong sáng,
rạng ngời nhưng bây giờ còn lại gì chứ chỉ là một vệt trắng còn sót lại trên
ngón tay, mãi hằng sâu không thể nào xóa mất được. Bỗng một bàn tay khác đan
chặt lấy tay nó, nó quay qua nhìn Gia Tuấn. Gia Tuấn cười tươi nhìn hai bàn tay
đang nắm lấy nhau, không gian bình yên
một cách lạ thường, không một chút xao xuyến.
-Lần sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927071/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.