Trong sân bay oOo ngẹt cả người, thở cũng không được mà hít
cũng chẳng xong, xa xa có một người đàn ông khoảng 46 tuổi nhưng trông rất trẻ
không quá già, ông Trần Hùng mặc bộ véc đen óng ánh với cặp mắt kính đen nái
bước ra, dáng rất oai nghiêm, hàng mạnh. Ông đi đến đâu nơi ấy đều im phăng
phắt không một tiếng động cả con mũi, con ruồi cũng chả dám bay ngang,(
hehehe,,, nói hơi quá).
-Baba.. con nhớ baba
quá.—Nam Phong chạy lại ôm lấy ông Trần Hùng, đối với anh trên thế giới này người anh sùng bái nhất là baba (Ông Trần
hùng) của mình.
-Lẻo mép quá đi ông tướng,---- Ông Hùng cũng trân thành ôm
lấy con trai của mình, nỗi nhớ da diết khi xa Nam Phong. Vẫn biết đó không phải
con ruột nhưng trong lòng ông Nam Phong còn quý hơn cả con ruột.
-Mình về nhà đi baba—Nam Phong mở cửa xe cho ông Hùng.
Lập tức chiếc xe kia chạy nhanh như cắt, mọi người xung quanh
chỉ kịp nhìn thấy một làn khói mập mờ trong khoảng không.
----------Biệt thự Nam Phong-------
Dường như mọi ngốc ngách trong căn nhà Nam Phong đều đã được
dọn sạch sẽ trước khi họ về, Ông Hùng rất hài lòng khi thấy sự chu đáo của Nam
Phong. Ông Hùng ngã người tựa vào ghế sô pha cho một ngày mệt nhoài vì bân rộn
công việc.
-Tối mai chúng ta có một buổi tiệc, con sẽ đến.—Ông Hùng dò hỏi ý kiến của con trai, biết tính Nam Phong từ trước giờ rất ghét những bữa tiệc đông đút như vậy, nên phải hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927062/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.