Chương trước
Chương sau
Nắng đã tắt, mưa đã ngưng, mọi thứ đã trở về nơi bắt đầu của chúng, hạnh phúc long lanh dễ vỡ chỉ có những trái tim khao khát không đổi thay và đầy bản lĩnh mới có thể chấp vá thứ tình yêu màu hồng đó. Tình yêu giống như giọt mưa, ồm à bất tận, khiến người khác đau buồn, cay đắng và ngọt ngào như vị ngọt của những loài hoa.

Hôm nay bầu trời xanh kia tưng bừng với những dòng cảm xúc hỗn độn, chìa tay ra để đón lấy làn gió lấp lững, đưa đôi mắt rợn sóng nhìn niềm hạnh phúc bé nhỏ của con người.

ở một Shop áo cưới nào đó, ồn ào đầy tiếng cười và cãi nhau của mấy chị phụ nữ.

trong chiếc rèm che đi là những nàng công chúa xinh đẹp với niềm khao khát mặc lên bộ áo cưới đẹp nhất trong lòng họ.

Bên cạnh là những chàng phụ nam chụm vào nhau xem gì đó, với những tiếng thì thầm nho nhỏ,phụ nữ thì ríu rít cùng với váy cưới, phụ nam thì ung dung ngồi đó bàn tán chuyện mà mấy người phụ nữ ghét nhất.

-TRẦN NAM PHONG….Anh thấy em có đẹp không?—Nó đi ra từ phòng thay đồ, lượn lừ trước giương hỏi Nam Phong, vì đứa bé trong bụng đang dần lớn, nên nó không thể nào ép cho bụng xẹp lại được, đành phải làm cô dâu bụng bia vậy?

-Minh Quân… em có xinh không?—Thảo Anh cũng bước ra và đi đến ngắm mình trong gương, hai cô công chúa lí lách cùng nhau điệu đà nhưng không có được phản ứng của phụ nam.

-Chồng ơi?Hình như em mập ra đó?—Diễm Thu đi đến mấy chị đang khoe mình trong gương, cô chu mỏnhăn nhó chỉ tại Gia Tuấn bắt cô ăn nên giờ mới mập ra, thật khổ thân cô mà.

-Em có đẹp không ?—Phương Lình tươi cười đi ra.

mấy anhchàng phụ nam thì ngồi quay lưng nên không thể nhìn thấy những cô dâuxinh đẹp của họ

-Rất đẹp, đẹp lắm.—Cả đám mày râu đồng thành.

Tưởng họ nói mấy cô đẹp lên vui quá quay lại thì trước mắt là bãi chiến trường, họ có quay quanhìn cái nào đâu mà bảo đẹp. Cả đám cứ chụm đầu lại xem xem gì đó, khiến mấy bà vợ nghiến răng nhìn nhau ra ám hiệu, lần này thì tiêu mấy ổng rồi?

Không khí trở lên lạnh lẽo khi mấy bà sư tử hà đông đang hành động.

-Rất đẹp—Thảo Anh cũng nhìn xem bọn phụ nam đang xem cái gì thì thốt ra một câu như vậy.

-Ngực to.--Phương Linh chống hông nói.

-Chân dài.—Diễm Thu kê đầu vào.

-Đích bự.—nó cũng cười cười, lắc đầu qua lắc đầu lại.

-CHUẨN, QUÁ HOÀN HẢO.—cả đám mày râu đồng thanh nói mà không biết địa ngục đang mở cho họ cách cửa vip.

Thấy hơi ớn lạnh cộng với những phản giác, và kinh nghiệm của bản thân họ đã hiểu ra vấn đề, liền ngẩn đầu lên, mấy cặp mắt chạm nhau, họ trao nhau những nụ cười ngộ nghỉnh. Có aidẫn vợ đi thử áo cưới mà ngồi tụm ba tụm năm coi ảnh cô gái khác không? Khen ngợi thế không? Thật là không xem bọn con gái tụi cô ra gì mà? Chắc là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ .

-TRẦN NAM PHONG… ANH KHÔNG MUỐN LẤY TÔI NỮA ĐÚNG KHÔNG?—nó xách lỗ tai Nam Phong đi ra một bên, anh đau quá đưa tay rỡ ra nhưng vẫn bị lôi đi không thương tiếc,.

-vợ… vợ… bỏ chồng ra,,.. đừng giận mà, giận là con nó sao này xấu xí lắm đó?—Nam Phong xoa xoa bụng nó làm lành.

-Đừng giở trò, tối này ra ngoài ngủ cho tôi.--- Nó như bà hoàng, quay mặt đi hướng khác, Nam Phong khóc lên khóc xuống năng nỉ ỉ ôi.

-Vợ ơi? Chồng xin lỗi lắm lắm luôn á? Đừng giận.. đừng giận mà?—Gia Tuấn như đứa con nít nắm tay Diễm Thu lay lay, cho bỏ cái tật qua mặt phụ nữ, phải làm cho chừa cái tính tham lam.

- Ứ.. NGHE—Diễm Thubịch lỗi tai lại, hai người cứ mãi giằn co.

-Tha cho anh lần này đi.. anh xin thề là sẽ không có lần sao đâu..—Minh Quân đưa tay lên thề thốt, nước mắt cá sấu, lại ca bài con cá mà anh thuộc đến ngủ cũng không quên.

-Bao nhiêu lần rồi hả? cấm anh hai tháng không được đụng tới tôi.—Thảo Anh giận dỗi.

Hai tháng? Trời ạ? Là hai tháng chứ không phải hai ngày, lần này anh lại gieo họa rồi. Tôi ơi? Hai tháng không có vợ.

--Anh thuộc bài chứ?—Phương Linh khoanh tay chất vấn, y như cô giáo hỏi bài học sinh.

-Dạ.. điều 43 trang 2 : không lăng nhăng.—Trọng Thiên mếu máo.

-Còn gì nữa—Phương Linh trừng mắt.

-Không ngắm nhìn cô gái khác.. Không qua mặt mẹ.—Trọng thiên thúc thích.

-CÁI GÌ?—Phương Linh nhéo vào eo anh

-Ý lộn, không qua mặt vợ.

-Được… vậy thì theo như điều luật mức hình phạt của anh rất nhỏ. Về nhà chép 100 lần “anh xin lỗi “đi ra cổng đứng 2 tiếng đọc lớn điều 43 cho tôi.

Những tiếng khóc thét của đứa trẻ ngây thơ vô số tội lan ra cả bầu trời xanh,hạnh phúc lắm khi lấy được người vợ được mệnh danh là sư tử hà đông, nhưng đây là cả tập đoàn đánh đập những ông chồng hiền lành, đẹp trai, ga lăng, vô tộivà đặc biệt là luôn chung thủy đến mức ngày nào cũng trốn vợ đi Bar ngắm mấy em chân dài.

Màu hồng lạnh của mưa càng tôn thêm vẻ đẹp tình yêu, thiên sứ với đôi cánh đẹp kiêu xa bay đến ngắm nhìn bức tranh hạnh phúc của con người giữa bầu trời.

Hôm nay là ngày rất tuyệt vời với những người ở đây, hôn lễ được diễn ra ngay ngoài trời gâm nắng, ai cũng náo nhiệt và nóng bỏng, họ thay nhau chúc phúc cô dâu chú rể.

Không bao lâu những chiếc xe dịu dàng dừng lại, tất cả ánh mắt đều tò mò muốn xem cô dâu xinh thế nào? Tụi nó bước xuống với bộ áo cưới đẹp lộng lẫy,khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Mấy anh phụ nam được phen lóe mắt bởi cô vợ xinh đẹp như thiên thần của mình, mấy anh tiến về phía tụi nó, rồi ngừng lại khi thấy khoảng cách đã không còn quá xa

Họ cứ thế nhìn nhau mà cười mủn mĩm

-Đầu Heo… VỢ CỦA ANH ĐẸP LẮM.—Gia Tuấn hét lớn, Diễm Thu nghiêng đầu nhìn anh hạnh phúc.

-Phương Linh…HÃY CÙNG ANH ĐI ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI EM NHÉ? – Trọng Thiên nói xong liền chạy nhanh đến ôm lấy nhỏ, quay vòng vòng, tiếng cười hạnh phúc tựa biển xa.

-Thảo Anh… CHỒNG YÊU VỢ.—Minh Quân mĩm cười nhìn nhỏ, họ cứ như đứng ở một cánh cửa trong suốt, chỉ có mỗi mình họ mà thôi, Lần này thì Thảo Anh chạy đến và ôm lấy cổ anh.

Chỉ còn cặp đôi cuối cùng, hai người cứ nhìn nhau say đắm, Nam Phong đút tay vào túi quần như phong cách của anh, nó cắn môi, không lẽ anh tính bỏ vợ chạy lấy của đấy chứ? Cứ đứng thờ ra đó mãi

.

-VỢ NGỐC.!! LẤY ANH NHA.—Nam Phong đưa tay lên hét lớn.

Họ ôm lấy tình yêu của nhau và cùng trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, hòa lẫn với ánh nắng dịu êm.

Rồi những cô dâu không nói tiếng nào cũng không vào lễ đường mà quăng hoa sao đó lên xe cùng hạnh phúc của mình. Những chiếc xe nhanh chóng xuất phát,

-Ơ..Ơ… tôi chưa hỏi gì mà?- Cha sứ chỉ chỉ tay khi thấy bọn nó đã mất hút chỉ còn những vệt trắng xóa của làn khói

.

Hạnh phúc cũng chỉ là tiếng cười bé nhỏ trao nhau, ngọt ngào là mỗi ngày được nhìn nhau cho dù không nói gì hay đơn thuần là những khi cải vả, giận hờn.

Sóng gió hôm nay đã trôi qua tựa giấc mơ, không thể tưởng tượng được khi nhắm mắt lại, màu hồng sẽ ở ngay trước mắt ta, cuộc sống còn rất nhiều điều chờ đợi ta ở phía trước, đau thương chính là điều khiến ta trưởng thành hơn trong bão dông, hạnh phúc luôn luôn ẩn sau lớp phủ của đau thương…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.