Tiếp 12
"Diệp.Có bao giờ anh yêu em không? "
"Câm miệng hôm nay là ngày chết của cô "
Tay anh nhanh chóng bóp còi nhưng lão quản gia đã kịp đẩy chiếc súng văng ra xa.
"Cậu chủ người tỉnh táo lại đi. Chuyện đâu còn có đó,đây là tính mạng con người không phải là trò đùa "
Ả vì đau mà rên lên,tiếng rên của Ả đưa anh thực tại,vội vàng lại bế Ả vào lòng,trước khi bế Ả đi,anh không quên bỏ lại một câu:
"Ông mà dám cứu cô ta.Đừng trách tôi tuyệt tình "
Lão không nói gì,nhìn cô trong lòng trở nên thắt lại,không được lão phải cứu đứa trẻ tội nghiệp này,dù đánh đổi cả mạng sống lão cũng nhất quyết liều một phen.
Lão dùng điện thoại gọi xe cấp cứu.Nhưng là một bệnh viện khác.Ôm cô vào lòng lão nói:
"Tiểu thư phải cố lên.Lần này sẽ không sao.Lần này lão nhất định giúp tiểu thư thoát khỏi nơi ngục tù này "
Cô trong mê man,nghe thấy ai đó đang gọi mình,nhưng đôi mắt kia nặng chĩu nó không cho cô mở ra.
Con người ta luôn có cái gọi giới hạn của sức chịu đựng. Khiết Nhi bây giờ chính là ở cột đích của sức chịu đựng.
Lão đưa cô đến khoa cấp cứu.Sau đó nhanh chóng trở về biệt thự. Lão cũng có một số tiền dành dụm tương đối lớn.Lần này lão quyết định dùng hết số tiền của mình để đưa cô chốn đi.
Lão thu gom một số đồ của cô.Sau đó căn dặn người giúp việc:
"Cậu chủ có hỏi ta đi đâu thì hãy trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-duong-nha-uyen/2031489/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.