"Đúng vậy em có gì để xứng với Tôi? Em căn bản chỉ là một vật ấm giường của Tôi! "
Đột nhiên cô im lặng...Vì lúc này đây Cô không biết phải nói gì.
Mất cả phút hai người nhìn thẳng vào nhau chẳng ai nói với ai câu nào.Họ đều rơi vào suy nghĩ riêng của mình.Hắn đôi mắt trở nên khó chịu chính Hắn cũng không biết tại sao lại nói như vậy,nhưng thấy Cô nghe lời không hề yêu Hắn,trong lòng Hắn thật muốn giết người.
Cô lấy lại trạng thái cười nhẹ trả lời:
"Chủ tịch xin đừng lo lắng.Yêu ngài Tôi căn bản là từ trước giờ không hề yêu ngài à một chút thích cũng không có.Còn là vật ấm giường thì mãi mãi là như vậy "
"Em là muốn không có quan hệ gì với Tôi? "
"Có giữa chúng ta là quan hệ cấp trên và cấp dưới "
"Tốt từ bây giờ cứ giữ trạng thái lễ phép của em.Làm việc cho có hiệu qủa? "
"Chắc chắn là như vậy! "
Nói xong Cô cũng quay lưng đi về phía bàn làm việc của mình tự nhũ với lòng không được phép khóc.Trong 7 năm qua nước mắt đã không được phép rơi trên khuôn mặt này.
Yêu hay không yêu có còn quan trọng không?
Cô không còn là Khiết Nhi năm xưa nữa hạnh phúc ở trong tay Cô.Cuộc đời ở trong tay Cô .Cô có quyền quyết định.
Tử Lãnh giận đến tím tái mặt đứng dậy lạnh lùng đi ra ngoài.
Một mạch đi thẳng sát khí ngút trời.Nhân viên chỉ biết cắm cúi làm việc hi vọng không phải là nạn nhân của vị chủ tịch kia.
Đừng lo lắng? Sẽ không yêu? Hắn chưa đủ đẹp trai sao?
Đi thẳng ra gara lấy xe thuận tay điện thoại cho Vũ Nhiễm.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy với chất giọng cà lơ phất phơ:
"Nhiễm đẹp trai đã bắt máy Lãnh xấu trai ~ "
"Lăn xác Cậu đến đây "
"Chậc nay Lãnh thiếu bị thất tình chăng? "
"Câm miệng Cậu lại cho Tôi "
Vũ Nhiễm bên này một tay xoa nắn ngực của người phụ nữ một tay cằm máy đầy châm chọc nói:
"Còn nói không phải đi? Tớ nói rồi chết vì gái là cái chết tê tái ~ "
"Ném ngay người phụ nữ bên cạnh cậu ra cho Tôi.Đến chổ cũ Tôi có việc quan trọng."
Vũ Nhiễm đôi mắt đầy ý cười nhìn điện thoại đã tắt, cúi xuống xoa khuôn mặt đầy kiều diễm phía dưới,rất tỉnh cất giọng:
"Chồng anh gọi bắt anh về rất tiếc hôm nay đến đây thôi ~ "
Người phụ nữ mắt mở lớn chưa thể tiêu hóa kịp lời nói vừa nghe.Chồng anh gọi? Wtf cái tình huống gì đây?
Hôm nay muốn phá đi đời xử nữ nên cố ý ăn mặc lòe loẹt đi câu dẫn đàn ông nhưng lại không ngờ gặp phải thằng gay trong lòng Tiêu Linh vô cùng bất mãn.
Vũ Nhiễm chẳng buồn quan tâm ánh mắt như không tin được của Cô gái kia ngồi dậy một đường chỉnh lại quần áo.
Tiêu Linh ngồi bật dậy bức xúc nói:
"Này chú kia chú có chồng mà sao không nói sớm! "
Vũ Nhiễm hơi bất ngờ chiếu ánh mắt về Cô gái Chú? Bản thân đã già như vậy sao?28 tuổi cũng không nói là qúa già đi,lại không nghĩ bản thân lại bị gọi là chú.
Thấy Vũ Nhiễm không trả lời.Tiêu Linh vừa chỉnh lại quần áo vừa nói:
"Có chồng rồi còn đi làm trai bao chồng chú không nuôi nỗi chú à? "
"Trai bao? "
"Bị gay còn phải lên giường với phụ nữ chắc Chú khó chịu lắm nhỉ.Thôi về nói với chồng chú đã lấy chú rồi thì phải có trách nhiệm.Tôi thương chú lắm không ngờ cuộc đời chú lại bất hạnh như vậy! "
Vũ Nhiễm cơ miệng cứng ngắc nhất cử hành động trên tay đều dừng lại.
Tiêu Linh tưởng tiểu thụ trước mặt vì cảm động không nói nên lời,trong lòng lại mấy phần đồng cảm,sau khi chỉnh lại trang phục tươm tấp,Tiêu Linh lấy từ túi xách ra một ít tiền nhét vào tay Vũ Nhiễm lời nói đầy cảm thông:
"Cằm lấy ít tiền này về đưa cho chồng.Tiểu thụ xin lỗi chắc lúc nãy chú phải cắn răng lắm mới đụng được vào Tôi.Nhưng lần sau đừng bắt ép bản thân nữa nhé.Tôi đi đây! "
Nói xong Tiêu Linh thở dài rời đi.
Để lại Vũ Nhiễm vẫn ngồi như tượng ở trên giường cho đến khi bóng dáng Tiêu Linh khuất đi lúc này Vũ Nhiễm mới trở về thực tại.
Cuộc đời Vũ Nhiễm là đi trêu chọc người ta.Hôm nay lại bị một người phụ nữ cảm thông cho tiền.Nhất thời cảm thấy bực tức cùng nhục nhã.Nắm chặt tiền trong tay nghiến răng nói:
"Tốt nhất đừng để Tôi gặp Cô."
Tiêu Linh vừa đi vừa ném đầu tóc giả ra ngoài để lộ mái tóc ngắn ngang vai.Vừa lẩm nhẩm:
"Đến ông trời còn không muốn cho mình mất trinh.Thì thôi để lại vậy! "
"Tiểu thụ thật rất soái.Thật tiếc nga.Phụ nữ không yêu lại yêu đàn ông hzzzz "
[Mây gió đã có:v]
----------
Lúc này tại một phòng VIP trong quán Bar.Hắn không ngừng uống rượu.Trong lòng hoài nghi về sức quyến rũ của mình,cùng bực tức khi Cô nói không hề yêu Hắn.
Hắn nói không yêu liền không yêu à?
Hắn nói gì liền nghe theo ấy?
Sao khi trên giường không ngoan ngoản như vậy?
Càng bực tức Hắn càng uống.Mà không hay bản thân đã quên đi Dĩ Thuần,người mà Hắn cho là Hắn yêu nhất.
Cùng lúc ấy Vũ Nhiễm từ ngoài đi vào.Trong lòng cũng đầy bực tức. Hai người không hẹn mà đồng thanh hỏi ngược nhau:
"Lãnh cậu nhìn xem tớ giống tiểu thụ không? "
"Nhiễm cậu nhìn xem Tôi dạo này có phải già đi không? "
Vũ Nhiễm cũng ngồi xuống nâng ly rượu uống một hơi nói:
"Cậu trả lời Tớ trước đi "
Hắn làm như suy tư trả lời:
"Ai nói cậu giống tiểu thụ? Người ấy hẳn là bị điên.Cậu rõ dàng là bê đê thái ~ "
Vũ Nhiễm cảm thấy bản thân bị tạt một gáo nước lạnh.Nhất thời muốn đè Hắn ra hiếp cho bớt láo......Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ thôi nga ~ Cảm thấy bản thân có phải qúa dể dải nên ai cũng có thể ức hiếp?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]