Một câu nói khiến cho ba con người đều căng da mặt.Mắt thì nhìn Cô như thể vừa nghe một chuyện gì đó rất động trời,mà chuyện này không động trời sao được,mà là qúa động trời.
Vũ Nhiễm là người cười lớn đầu tiền.Chọc chết anh rồi,nhưng nhớ lại câu nói "Ông " đã vậy còn kèm theo chữ "già " mặt anh liền nhăn nhó lại.
"Này Khiết Nhi anh là Vũ Nhiễm không phải là ông già "
Hắn thì ngược lại có chút đau đầu.Tình huống này là gì? Hắn có tài giỏi đến mấy cũng chỉ biết câm nín cùng bó tay chấm com.
Người chịu đã kích nhất lại vẫn là Dĩ Thuần.Đôi mắt Dĩ Thuần nhìn xuống đôi bàn tay trắng trẻo của Cô mãi mới cất được giọng:
"Xin lỗi nhưng Tôi không phải là mẹ của Cô "
Nghe thấy Dĩ Thuần nói như vậy mắt của Cô lập tức đỏ ửng lên run run nói:
"Mẹ..mẹ không thương.. Con.."
Dĩ Thuần thoáng chốc bất lực nhưng vẫn tỏ vẻ bản thân không sao,đôi mắt Dĩ Thuần xoáy sâu vào đôi mắt hổ phách của Hắn,hỏi một câu hỏi mà bản thân dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe Hắn trả lời,câu hỏi này có chút gì đó gọi là xót xa:
"Lãnh cô gái này là ai? "
Hắn không có phản ứng gì trước câu hỏi của Dĩ Thuần chỉ nhìn Dĩ Thuần sau đó quay ra nhìn Vũ Nhiễm nói:
"Cậu đưa Dĩ Thuần ra ngoài đi.Tôi có chuyện muốn nói với Khiết Nhi "
Vũ Nhiễm hiểu ý không đợi Dĩ Thuần phản ứng đã lôi đi một mạch.
Lúc này trong phòng chỉ còn Cô và Hắn.Mắt Cô thì vẫn đau lòng như kiểu đứa trẻ bị lạc mẹ.Cô không nhìn Hắn trong lòng đã đưa ra quyết định thử thách tình cảm này,dù là lừa người hay không cũng không quan trọng,bây giờ Cô muốn là một Khiết Nhi ngây ngốc của trước đây,Cô muốn xem Hắn có yêu Cô Không,hay lại một bi kịch của bảy năm trước lại xảy ra,Cô sợ ừ sợ khi mình ngốc Hắn chán mình,Cô sợ lần này để vụt mất Hắn,Cô sợ Hắn nói yêu Dĩ Thuần,Cô sợ tất cả,nhưng trên cả thì điều Cô sợ nhất là Hắn thay lòng.
Trái tim của Cô không thể chịu thêm nữa,cuộc đời Cô đã có nhiều bi kịch,Cô không muốn cuộc tình này lại là một bi kịch.Cô càng không thể bỏ qua cho Ả...Giữa thù hận và tình yêu Cô không muốn chọn,mà chỉ có thể là tiếp tục.
Ổn định tâm trạng mắt Cô rơi lệ đầy mi:
"Mẹ...mẹ...mẹ "
Hắn thấy Cô khóc trong lòng khẻ buồn bực,nỗi nhớ ra riết khiến Hắn thêm khó chịu,đi nhanh lại phía Cô,ôm chặt lấy Cô vào lòng,như sợ buông tay Cô sẽ biến mất mãi mãi.Ba tháng qua Hắn đã suy nghĩ rất nhiều,nhưng điều Hắn hiểu rõ nhất là Hắn không thể sống mà không có Cô.
Cảm thấy vòng tay Hắn siết chặt cơ thể mình trái tim Cô bồi hồi đến lạ,nhưng bàn tay Cô thì không dám ôm Hắn,sợ Hắn nhận ra Cô đang giả vờ mất trí nhớ,nên Cô vẫn ngây ngây ngô ngô cố đẩy Hắn ra.
Cảm giác người trong ngực đang cố gắng đẩy mình ra thì Hắn liền đe dọa:
"Đứng im không Tôi đánh em giờ "
"Hức....Bác...đừng.. Đánh Con..."
Lúc này Hắn mới buông nhẹ Cô ra đôi mắt nghiêm nghị nhìn Cô nói:
"Không được gọi là Bác "
"Vâng Bác "
Đưa tay lên chán cố gắng giải thích cho Cô hiểu:
"Tôi không phải là Bác.An Khiết Nhi em nghe cho rõ đây Lôi Tử Lảnh là tên Tôi. Và Tôi là chồng em.Điều ấy nói lên em không được gọi Tôi là Bác.Hiểu chứ? "
Gật gật đầu.
"Giờ Tôi dạy em thế nào thì em gọi theo Tôi thế ấy? "
Tiếp tục gật đầu.
Tưởng Cô đã hiểu,Hắn môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt dẫn dụ Cô gọi mình:
"Gọi Chồng ơi đi? "
"Chồng ơi...Con nhớ mẹ "
Câu trước Hắn nghe còn lọt tai.Câu sau liền khiến Hắn nhăn nhó,Chồng - Con đây là cách gọi gì?
"Cô ấy không phải là mẹ của em. "
"Vậy mẹ là gì? "
"Mẹ là người sinh ra mình."
"Thế ai sinh ra Con hả chồng? "
Hắn nhắm mắt lại hít thật sâu dặn lòng không chấp nhặt,dặn lòng phải bình tĩnh.
"Tất nhiên là mẹ em sinh ra em rồi "
"Thế mẹ Con là ai? "
"Là một người phụ nữ "
"Ở đâu thế ạ? "
"Ở trên mặt đất ~ "
"Bác trả con về cho mẹ con đi Bác.Con nhớ mẹ lắm,Bác già rồi thì sống tích đức đi,sao lại bắt nạt một đứa con nít là con"
Hắn nheo đôi mắt lại nhìn Cô,ức hiếp con nít?
Đúng bây giờ Hắn đang muốn ức hiếp Cô đây,giáo dục bằng lời nói không được thì giáo dục trên giường.Dù sao Hắn cũng kiêng cử ba tháng? Dù sao Cô cũng tỉnh rồi thì cơ thể cũng cần phải được kiểm tra,xem như Hắn thay bác sĩ kiểm tra giúp Cô,cũng xem như không làm gì sai trái,mà Hắn còn cảm thấy bản thân vô cùng có đạo đức.( Au: Vâng bố thì cái gì chẳng nói được:v)
Nghĩ là làm Hắn cúi xuống bế Cô nhanh như cắt đã đặt Cô trên giường,một tay nới lỏng cà vạt,thân hình to lớn nhanh chóng đè lên người Cô.
Cô thì đôi mắt long lanh nhưng đầy cảnh giác nhìn Hắn nói năng lắp bắp:
"Bác...chồng....tính làm gì...."
Hắn đưa một tay vân vê môi Cô bình thản trả lời:
"Làm tình "
"Làm tình là làm gì???"
"Là truyện của người lớn làm để sản xuất ra trẻ nhỏ,một hành động giúp xã hội thêm dân? "
"Ơ vậy à....Vậy bác tính đẻ mấy đứa?? "
Hắn mặt đen ba vạch trực tiếp cúi xuống cắn môi Cô một phát bá đạo nói:
"Bác tính cho con ba ngày không xuống được giường."
(℅...)
Dĩ Thuần cùng Vũ Nhiễm đứng bên ngoài cửa mỗi người một cảm xúc.
Vũ Nhiễm thầm chậc lưỡi trong lòng nghĩ:
/Lãnh ơi là Lãnh người ta mới tỉnh dậy mà cậu đã nỗi cơn cầm thú,đúng là cái loại trẻ không tha,già không buông,bệnh nhân mới tỉnh cũng không từ bỏ,so với cầm thú Cậu chỉ có hơn chứ không kém /
Dĩ Thuần thì ngược lại lòng đau như cắt,muốn đẩy cửa xông vào nhưng bản thân lại bị Vũ Nhiễm ngăn lại.
Dĩ Thuần không cam lòng nhưng cũng không tỏ thái độ qúa nhiều.Vì Vũ Nhiễm cũng không phải là người không thông minh. Nên nhún nhường thì phải nhún nhường.
An Khiết Nhi chờ xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
Hết chương 61
Câu hỏi: các cậu có muốn chương sau có thịt không:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]