-"Em có thể trồng thêm nhiều loại hoa khác ở đây không?" Cô chỉ đến bãi đất chống bên cạnh hỏi anh.
-" Đương nhiên được, ở đây là nhà chúng ta." Nam Phong mỉm cười nhìn cô.
Tiết trời se se lạnh của cuối đông, lập xuân, nền trời hửng lên ráng chiều của hoàng hôn nhẹ nhàng. Trong chiếc chòi đặt tại sân vườn có hai con người ôm nhau ở trên ghế lười lớn cuốn trong chiếc chăn ú nu. Trên bàn trước mặt là hai tách trà nóng khói bay, hương tỏa cùng đĩa bánh ngọt.
Giai Kỳ và Nam Phong đang cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của khu vườn và nghĩ đến viễn cảnh tương lai khi những hạt giống được nảy mầm.
-" Anh sau này mỗi ngày sẽ cùng em chăm sóc vườn hoa này." Anh xắn một miếng bánh ngọt nhỏ hướng miệng cô đưa tới, sau khi cô tiếp nhận giọng nói mang theo từ tính liền vang lên.
-" Anh hứa nhé?" Nghe anh nói cô đã rất phấn khích.
-"Ừ, hứa. Chúng ta cũng còn rất nhiều chuyện cần làm cùng nhau mà"
-" Chuyện gì ạ?"
-" Em có thích em bé không?"
-" Đương nhiên là em rất thích. Khi trước dì nhỏ sinh em bé, mỗi lần đến nhà dì chơi, em đều muốn mang em ấy về nhà nuôi vì em ấy rất đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy em đều mỉm cười, nhưng mọi người đều không cho." Cô nghe đến hai từ "em bé" đôi mắt liền sáng rỡ vui vẻ kể kỉ niệm của bản thân. Nhưng anh lại có chút buồn cười vì sự ngốc nghếch này của cô.
-"Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3648597/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.