Sau những cử chỉ ân cần, dịu dàng vừa rồi của anh đã làm cô loại bỏ phòng bị mà càng muốn đến gần anh hơn, còn cảm thấy anh cũng không đáng sợ lắm nghe được anh hỏi Giản Vy liền đồng ý.
Trong phòng bếp, cô đang ngồi ở bàn ăn tô tô vẽ vẽ gì đó, thi thoảng sẽ lại ngước mắt đến nhìn anh sau đó lại tiếp tục cắm cúi. Anh ở trong bếp bận rộn nấu ăn, đây là một trong những lần hiếm hoi anh vào bếp nên mọi thứ đều rất rối, tuy chỉ là một vài món ăn đơn giản nhưng vô số lần làm anh lúng túng đến rơi vỡ đồ trong bếp hoặc bị thương. Mỗi lần như thế cô đều muốn đến giúp đỡ anh nhưng cô bị thương ở chân nên đi lại khó khăn đành bất lực ngồi nhìn anh.
Tuy nấu ăn không phải dạng xuất sắc,nhưng dù sao cô cũng được mẹ chỉ bảo không ít kinh nghiệm nấu nướng.
Khi anh đã nấu nướng xong liền dọn đến bàn ăn. Cô lúc này cũng thôi cắm cúi mà ngẩng mặt lên đưa đến cho anh một bức tranh:
-"Em tặng anh đó." Miệng cũng nhoẻn cười, để lộ đôi má núm đáng yêu.
Trong bức tranh là hình ảnh anh tập trung nấu ăn, nhưng trên mặt lại có chút nhăn nhó. Có thể nói bức tranh miêu tả chân thực hoàn cảnh vừa rồi, rất sống động.
-"Cảm ơn em. Bức tranh rất đẹp. Tôi sẽ giữ nó." Ngay khi anh dứt lời, cô vội cầm lấy tay anh xuýt xoa.
-"Anh thật ngốc nghếch, hậu đậu sao lại bị thương như vậy chứ?" Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3647988/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.