Chị Lý chào, anh cũng chỉ gật đầu qua loa rồi lại hướng mắt về phía cô quan sát. Khi chị Lý đã ra khỏi cửa, cô sợ hãi đến sắp phát khóc rồi, vội kéo chăn nép một bên giường nằm xuống tránh càng xa anh càng tốt. Động tác vội vàng khiến vết thương bị động chạm đau điếng nhưng không dám kêu, chỉ là nước mắt đã vương đầy mặt.
Anh nhìn đùm chăn trước mắt cứ run rẩy không ngớt liền khó chịu không thôi mà giật ra. Lúc này sự sợ hãi trong cô đã lên đến đỉnh điểm, cô òa khóc nức nở nhưng vẫn không quên phòng bị, nằm co lại một góc. Tình cảnh này làm anh vừa bối rối, vừa chán ghét liền dùng tay kéo thân thể cô ra khỏi chăn. Ai ngờ khuôn mặt thỏ trắng, khóc đến đỏ bừng thương tâm làm anh không biết nói gì. Muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng vật nhỏ càng co rụt lại, giọng nói nỉ non:
-" Đau...đau, đừng đánh tôi." Bàn tay anh ở giữa không chung bất động. Nhưng rồi lại đưa tay đến dứt khoát bế cô lên tay rời khỏi bệnh viện. Cô có chút dẫy dụa cự tuyệt, anh liền lợi dụng điểm yếu của cô mà đe dọa.
-"Ngồi im, tôi đánh cô đó." Nghe thế cô chuyển từ dãy dụa sang run rẩy, mặt nhỏ cũng núp vào khuôn ngực rắn chắc của anh mặc cho anh bồng, bỗng nhiên từ xa có giọng nói quen thuộc của Bạch Giang:
-"Cậu đến đón cô ấy về sao, nhớ chú ý chút để vết thương mau lành"
-" Được, tôi nhớ rồi. Sẽ chú ý."
-"A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3647986/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.