Bạch Bối Phong sau khi khuyên nhủ một hồi mà ai đó vẫn không chịu nghe.
Anh đành nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô vợ khó bảo ra tối hậu thư
- Giờ anh cho em hai sự lựa chọn.
Một là ngoan ngoãn đi ngủ , mai kiểm tra tổng thể lại một lần nữa nếu khỏe mạnh bình thường thì xuất viện.
Hai là làm theo lời bác sĩ nói...ở lại thêm một tuần nữa.
- Hix.
Quyết Minh tức giận nhìn ông xã của mình , rồi lại quay sang ba mẹ như cầu cứu .
Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là ánh mắt hờ hững theo kiểu " còn ngồi đó nhìn gì nữa , mau đi ngủ đi".
Rồi hai người cũng tự giác đi về để đôi vợ chồng trẻ có không khí riêng tư.
Nhìn Ba mẹ vui vẻ ra vẻ bỏ mình ở lại mà cô muốn ứa nước mắt.
Không còn cách nào khác cô giận hờn nằm xuống chùm chăn kín đầu.
Không khí im lặng hẳn đi , thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hức hức của cô , và tiếng thở dài bất đắc dĩ của ai kia.
Bỗng nhiên phần nệm sau lưng cô trùng xuống , một vòng tay nhẹ nhàng ấm áp ôm lấy Quyết Minh vào lòng.
Cô hờn giận đẩy ra , thì giọng nói anh ngọt ngào chan chứa yêu thương kề bên tai
- Vợ yêu đừng giận!
Chịu khó hết đêm nay rồi mai mình về nhà...
- Nhưng một đêm trôi qua dài lắm !
Em không đợi được!
- Ở trong lòng anh thời gian trôi lâu đến vậy sao?
- Ơ ! Không!
Quyết Minh giật mình nhìn vào khuôn mặt thoáng buồn của ai kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/1250241/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.