Ôm lấy thân hình gầy yếu nhỏ bé vào lòng mà lòng anh nhói đau. 
 Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà ôm cô đã lỏng thế này rồi. 
 Sao anh cảm thấy mình khó có thể bao trọn lấy cô , cảm giác như nếu chỉ cần anh sơ sẩy , lơ là buông lỏng tay thôi là anh sẽ mất cô mãi mãi. 
 Con tin bỗng nhiên đập loạn lên vì lo lắng , không tự chủ anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng như gìn giữ , che chở… 
 ” Á” tiếng kêu của cô , khiến anh giật mình vội thả lòng tay , lo lắng nhìn vào khuôn mặt yêu kiều có nét xanh xao đang nhăn nhó vì đau kia mà thành khẩn , áy náy… 
 - Anh xin lỗi! Anh làm em đau rồi! 
 Anh không cố ý đâu! 
 - Buông ra đi ! 
 Đừng ôm chặt như vậy! 
 Nghẹt… Thở! 
 - Ừ… Ừ… 
 Như máy robot nghe theo ý cô rồi vội vàng thả lỏng tay thêm chút nữa… 
 - Thế này được chưa em? 
 - Ừm! 
 Anh…. 
 Quyết Minh rất muốn nói tiếp nhưng không hiểu sao họng cô như cứng lại không cho cô phát âm. 
 Tuy bề ngoài vẫn hờn giận anh , muốn đuổi anh về , muốn trừng phạt anh thật nhiều… Nhưng sâu tận trong lòng cô không muốn điều đó xảy ra chút nào , vòng tay anh rất ấm nó như níu kéo cô khiến cô chần chừ không muốn thoát khỏi , ở trong lòng anh cô như được bao bọc , bảo vệ , che chở… Khiến cô khó lòng rời xa. 
 Hơn nữa việc cô xảy ra chuyện không may là cô không đúng. 
Cha mẹ nói rồi, anh chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/1250230/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.