THẢO QUYẾT MINH sau khi thẫn thờ một hồi không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô mệt mỏi ngưới nhìn hành lang xa tắp mà tâm buồn vô cùng.
Bụng đói cồn cào muốn ăn mà không được.
Thở dài đưa tay xoa xoa lên bụng, như để an ủi vuốt ve…Đã trót có rồi thì cũng không nên oán trách.
Không muốn ở lại nơi đáng ghét này chút nào , cô quyết định đứng dậy đi theo lối trước , vừa đi vừa hỏi đường , mù mờ cũng ra khỏi bệnh viện rộng lớn này.
Và đích đến là công ty của ba cô.
Dù sao trong mấy người ba cũng là người thương cô nhất.
Nên đến chỗ ba vậy , lúc này cô không muốn về nhà chút nào cả.
Ra đến ngoài cổng lại thấy có một hàng bán khoai lang… Tuy khoai luộc chứ không phải nướng nhưng có còn hơn không… Cô mừng rỡ , hí hửng mua liền một túi lớn.
Ngồi trên xe taxi , cô sung sướng ăn khoai ngoan lành.
Mà không hề để ý đến ánh mắt tò mò của bác tài xế.
Xe dừng ở trước cổng công ty ba.
Cô trả tiền rồi đi thẳng vào trong.
Vào trong đại sảnh ai cũng đều khá bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô.
Nói sao không ngạc nhiên … Con gái chủ tịch đầu tóc bù xù , mặc đồ bệnh viện , tay phải xách 1 cái túi to , tay trái thì cầm 1 củ khoai môn khá bự , và đang trong hành trình xử lý hết nó , mồm miệng thì toàn khoai là khoai…
Bình thường họ đã thấy cô không bình thường rồi.
Nhưng bất bình thường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/1250208/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.