THẢO QUYẾT MINH tức đến bốc hỏa trợn mắt nhìn anh.
Dám nói giẫm khoai của cô, độc ác muốn phá hoại đi thức ăn của cô…Anh đúng là đồ ác qủy mà.
- Tôi nói rồi!
Đến bệnh viện rồi về nhà tha hồ ăn.
Tôi có bắt em phải chết đói chết khát không?
- Sao tự nhiên anh cứ bắt tôi đi bệnh viện vậy ,đã bảo không muốn đi rồi mà.
- Đi để kiểm tra sức khỏe cho em !
Đừng bướng nữa!
Dạo này em cũng thấy trong người có vấn đề đó thôi !
Ngoan nghe lời anh đi!
- Thôi được rồi!
Tôi đồng ý đến bệnh viện với anh… Nhưng với một điều kiện!
- Được! Em nói đi!
- Để tôi ăn hết củ khoai đã!
-……
Thấy cô như vậy , anh cũng không muốn làm cô giận , nên đành chiều theo ý cô… Ăn xong rồi mới đi.
Thế nên mới có chuyện trên bàn ăn… Có một cô gái đang cầm củ khoai đen xì nhai ngấu nghiến , cô ăn vội ăn vàng như nạn đói năm 45 nhìn trông đến tội… Khiến cho khuôn mặt trắng hồng giờ chuyển sang nhọ nhem.
Anh nhìn mà chỉ biết lắc đầu chán nản , anh để cô chết đói thế này bao giờ đâu mà …
- Em ăn từ từ thôi!
Không ai tranh ăn với em đâu mà sợ!
- Kệ tôi ! Anh có biết tôi thèm nó mấy ngày rồi không?
Ngủ cũng mơ đến khoai , tỉnh cũng chỉ nghĩ đến… Rộp…rộp…
- Ấy đừng ăn vỏ!
- Hết ruột rồi phải ăn vỏ cho đỡ thèm !
- Nhưng cái thứ cháy đen đó làm sao ăn được!
Em ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/1250202/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.