KỶ LIÊN cười lớn rồi bỏ đi lên phòng, bọn đàn em thấy vậy cũng giải tán theo cô ta luôn luôn .Bỏ lại mình THẢO QUYẾT MINH ở nơi phòng khách.
Nhìn bọn họ lần lượt xông lên nhà mình , mà không coi mình ra gì .Quyết Minh tức nộn ruột.
Cô biết bọn họ đang lên gặp anh , nên cho dù đang rất tức giận cô cũng phải cố gắng hạ hỏa ,mon men đi theo họ…Bây giờ muốn gặp anh thì phải đi theo họ thôi, dù không muốn nhưng biết làm sao bây giờ?vì cô có biết anh đang dưỡng ở nơi nào đâu ? Nếu qủa thật anh đang ở trong ngôi nhà này thôi ? Thì tốt qúa ! Cô có thể luôn bên anh rồi.
Kỷ Liên thấy Quyết Minh theo sau, cô ta nhếch môi hắng giọng
- Xin lỗi nhé!Cô có bám đuôi theo tôi , thì…Tôi cũng không cho cô vào đâu!
- Ai cần cô phải cho vào!
Nhà tôi…tôi vào , chồng tôi…tôi thăm .
Người ngoài như cô mới là không nên xen vào.
- Hahaha vậy sao?
Bọn họ dừng lại trước một phòng rất lớn trên tầng ba.
Phòng này cô biết , bởi lúc trước khi mới về đây ở ,anh có đưa cô thăm quan khắp nhà .
Và nói rằng đây là phòng điều trị và phục hồi . Dành cho những lúc anh bị thương … Bởi vì anh rất ghét nằm viện .
Nhưng từ khi xây ra nó chưa bao giờ được dùng đến .
Chỉ có lần này thôi … là vì cô.
Khẽ miết nhẹ lên tấm cửa kính , lòng Quyết Minh đau như cắt , sao mọi chuyện lại thành ra như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/1250165/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.