Chương trước
Chương sau
Editor: G.O

"Thưa thiếu gia, khoảng thời gian gần đây phát hiện có ba phương thế lực đang lục đục điều tra về thiếu phu nhân. Hơn nữa, ngay cả bên Mĩ cũng có người đánh hơi đến." Vệ Dực đang báo cáo tin tức mới nhất mà anh vừa mới thu thập được.

"Trừ Bùi Tử Dương và Lục Tử Viễn, còn có ai nữa?" Đôi mắt Đỗ Ngự Đình sắc bén dần chuyển lạnh, tầm mắt của anh từ đầu đến cuối cũng không có rời khỏi cô gái nhỏ đang nằm cách đó không xa.

"Vẫn đang trong quá trình tìm hiểu thêm, người này ngoại trừ điều tra về thiếu phu nhân thì còn mò lan đến cả Bùi Tử Dương nữa, tạm thời không biết rõ là ai, có mục đích gì."

"Được rồi." Đỗ Ngự Đình gật đầu, một tay anh cài lại khuy áo vest, ưu nhã đứng dậy: "Chúng ta đi thôi!"

***

"Noãn Dương, em khảo lại giúp anh phần kịch bản này một chút." An Dật Cảnh một tay cầm xấp kịch bản, một cái tay khác đang bưng ly nước ép bưởi mật ong mà Ninh Noãn Dương vừa mới pha.

"Ah, được ——" Ninh Noãn Dương tạm gác lại sự vụ đang làm dở tay, chạy như một làn gió đến. Bởi vì mấy ngày hôm trước cô bị thương, nên đã làm chậm trễ tiến độ công việc, và thế là cô bị quản lý của công ty mỳ ăn liền xa thải. Bây giờ công việc mới của cô là làm trợ lý riêng cho An Dật Cảnh, phụ trách vài ba việc lặt vặt, sắp xếp lịch công tác hằng ngày của anh.

Để tiện cho công việc, bình thường cô hay mặc áo đầm ngắn toàn bộ thay đổi, diện thành một thân áo sơ mi trắng thắt nơ đơn giản, quần bó màu xanh dương trông rất thoải mái nhưng không kém phần lịch sự.

Hiện tại, An Dật Cảnh đang trong quá trình bấm máy quay một bộ phim về đề tài tình yêu — Chiến hỏa phân phi. Vai diễn của An Dật Cảnh là một thiếu gia nhà giàu có bối cảnh gia đình thâm hậu, anh yêu một cô người hầu thân cận bên người, ở thời đại lịch sử đặc biệt, tình yêu cùng gia cừu, nước hận đan xen vào nhau, về sau còn nhảy ra một loạt chuyện xưa của thế hệ trước nữa…

"Thiếu gia, xin lỗi, em không xứng với ngài, em chỉ là một người làm." Ninh Noãn Dương cầm kịch bản, vừa diễn vừa đọc thoại, cô chỉ cảm thấy da gà da vịt trên cánh tay nổi lên hàng loạt, thật là sến sẹo đến buồn nôn, "Anh Dật Cảnh, em thật sự là...... Haha!!!" Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô chỉ lại muốn hất thẳng kịch bản ra, ôm bụng cười to: "Anh Dật Cảnh, nhìn vào cái bộ dáng này của anh em thật sự là không đọc nổi nữa ~ " Mấy câu thoại này đã đủ sến đến chết rồi, hơn nữa tạo hình của An Dật Cảnh lúc này, cô nhìn đến liền chỉ muốn cười thôi.

Trán An Dật Cảnh nhăn thành mấy đường vạch đen, bây giờ trang phục của anh là một thiếu gia nhà giàu thuộc thời kỳ dân quốc, vừa du học từ nước ngoài trở về. Mặc trên người một thân tây trang nho nhã, nhưng mái tóc của anh lại bị chải thành hai mái, chia 4 - 6. Cũng may mặt anh đẹp trai, có thể lấn át đi cái vẻ ngu thế kỷ của kiểu tóc này: "Kiểu tóc này xấu lắm à?" Vẻ mặt anh đau khổ, không yên tâm lắm lấy gương ra soi trái soi phải, chân mày đột nhiên nhíu thành hình con giun, anh đã sớm nhắc nhở với nhà tạo mẫu tóc nói chớ làm kiểu tóc như vậy, đây không phải là cố ý tổn hại đến hình tượng tình nhân trong mộng của tất cả các thiếu nữ thanh xuân sao?

"Không xấu, nhưng rất là buồn cười ~ Hahaha." Ninh Noãn Dương cười đến chảy cả nước mắt, cô đã nhìn quen bộ dáng An Dật Cảnh cợt nhã, là một tay ăn chơi bất cần đời như thế nào, chợt thay đổi 180 độ thành một người nghiêm chỉnh, thư sinh hai mái, tương phản to lớn quả thật khó có thể để cho thế giới này tiếp thu a!

Nơi xa, đạo diễn vỗ tay hô: "Chuẩn bị bấm máy!"

"Cố gắng lên!" Ninh Noãn Dương nắm hai tay làm động tác cổ vũ, cô nhận lấy xấp kịch bản và ly nước đang uống dở trên tay An Dật Cảnh, "Đi đi!" Công việc của cô khác so với những người trợ lý kia, không cần bám víu, vây quanh chạy trước chạy sau, trang điểm quạt gió dâng nước cho minh tinh của mình, An Dật Cảnh nói rồi, công việc làm trợ lý riêng này thoải mái hơn, đã vậy tiền lương lại rất cao.

Bên trong studio (*).

(*) Studio: Là một thuật ngữ chỉ không gian quay phim, chụp hình với các thiết bị chuyên dụng.

An Dật Cảnh đang diễn cùng với nữ chính, phân cảnh này chỉ có hai người bọn họ đóng.

Những nữ diễn viên rảnh rỗi còn lại đều xúm lại bên cạnh Ninh Noãn Dương.

"Noãn Dương, nghe nói An thiếu gia thích ăn cánh gà chất mật, có phải thật vậy hay không? Anh ấy thích chín tới, chín vừa hay là hầm nhừ?" Nhân vật nữ phụ trong phim tên Hào Giang Phù cười hề hề thần bí hỏi, giọng nói như là lấy lòng.

"Không đúng, em nghe nói là An thiếu gia thích ăn tôm hấp hoa sen." Một nữ diễn viên khác cũng theo sát chen lên trước.

"Noãn Dương, An thiếu gia thích kiểu phụ nữ như thế nào?" Một nữ diễn viễn mới vào ngành Hạ Úc Nhi gan lớn can đảm hỏi, một câu hỏi của cô chạm đến tiếng lòng của tất cả những nữ diễn viên vây xung quanh đây: "Là kiểu loli (*),hay là kiểu ngự tỉ (*)?"

(*) Loli (la lỵ): giải thích cho dễ hiểu là mấy chị tuổi bà cô mà có thân hình học sinh (lùn lùn - nhỏ nhỏ - xinh xinh) hoặc là học sinh tiểu học, trung học luôn (ăn thể loại này xử bắn nha). Ngự tỉ: hơhơhơ "ngự" là từ cao quý thường được ban cho các chức danh liên quan đến vua chúa trong cung (Ngự Y, Ngự Uyển, Ngự Lâm Quân…) "tỉ" chỉ người phụ nữ hơn tuổi, bề trên, "nằm" trên. Suy ra "ngự tỉ" nôm na là một người phụ nữ hoản hảo, thành thục ổn trọng, có khí chất quý phái (quý khí).

"Noãn Dương, ăn cánh gà!" Có một nam diễn viên cầm đến một phần cánh gà cay hấp, hiển nhiên là vừa mới mua về.

"Các vị, thân là một trợ lý riêng có thẩm quyền, tình huống gì của An Dật Cảnh tiên sinh, tôi đều rõ như lòng bàn tay." Ninh Noãn Dương vui vẻ, miệng thì gặm đầy cánh gà cay hấp, nhai nhai vài cái, thuận miệng rồi thì cô mới bắt đầu nói tiếp: "An Dật Cảnh tiên sinh có bao nhiêu ngôi nhà riêng, phân bố ở những quốc gia nào, có những quốc tịch gì, nhỏ hơn nữa kiểu như anh ấy thích ăn rau dưa màu gì nà, thích ăn bộ phận nào của củ cải trắng, tôi đều biết tất." Ninh Noãn Dương chậm rãi mút phần xương còn lại, trong lòng la hét ăn quá ngon.

"Nói cho mình biết đi, Noãn Dương."

"Nói cho chị biết nữa."

"Noãn Dương, nói cho mình biết, mình mua thêm cánh gà cho cậu."

Ninh Noãn Dương mặc cho bọn họ tranh cãi giành giật nhau loạn cào cào, cô vẫn bình tĩnh như cũ gặm hết số cánh gà còn lại, còn chưa đã mồm liếm khóe miệng một cái, nghiêm túc dùng khăn giấy lau sạch sẽ. Sau đó cô lấy từ trong túi ra vài chục tấm thẻ, cười thần bí nói: "Các vị muốn biết tình huống gì của An Dật Cảnh tiên sinh? Mọi chi tiết, tôi đều sửa sang lại, viết hết lên trên mấy tấm thẻ này rồi......"

"Cho chị."

"Cho mình mới đúng."

"Nhưng là ——" Ninh Noãn Dương giơ thẻ lên, cẩn thận không cho ai đụng vào: "Vì thu thập được những tài liệu này, tôi cũng đã mất rất nhiều công phu, lãng phí không ít thời gian quý báu, cùng rất nhiều tâm huyết, mà các vị đều là siêu sao trong tương lai, chắc hẳn mọi người sẽ không để ý chi một chút phí đâu nhỉ! 5000 Nguyên (*) một tấm, sở thích, đời tư cuộc sống, cái gì cũng có." Cô đã sớm tính đến chuyện này, không chỉ có thể nhận lương từ việc làm trợ lý của An Dật Cảnh, mà còn có thể kiếm thêm thu nhập phụ từ việc bán thêm thông tin này nữa.

(*) 5000 Nguyên (Nhân dân tệ TQ) xấp xỉ cỡ 17 triệu VNĐ.

"Mình muốn."

"Chị cũng muốn."

Một lát sau, hơn mười bộ thẻ đã bán hết, còn có người dặn đặt thêm, "Noãn Dương, lần sau có tin tức gì mới nhớ cho chúng mình biết."

"Nhất định, nhất định." Ninh Noãn Dương trên mặt cười đến nở hoa.

***

"Huyên Huyên, em đã vào thư phòng của anh à?" Bùi Tử Dương trầm mặt, sắc mặt khá là khó coi.

"Vâng" Nhâm Tử Huyên cũng dứt khoát thừa nhận, "Em còn nhìn tập hồ sơ kia của anh, anh đang điều tra về Noãn Dương. Anh hai, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Phần tài liệu kia, cô đã đọc qua hết, tất cả đều là tư liệu về Ninh Noãn Dương.

"Cái này không liên quan đến em, em tự lo quản tốt mình là được, lần sau không được bước vào thư phòng của anh nữa." Mặt Bùi Tử Dương không chút thay đổi, từ trong túi lấy ra một tấm hình: "Tình huống như thế, hy vọng anh không phải nhìn thêm một lần nào nữa. Cách Lục Tử Viễn xa ra một chút, hắn không phải là người đơn giản như em nghĩ đâu."

Trong tấm hình, chính là ngày cô đi quán cà phê gặp mặt Lục Tử Viễn.

"Dù anh ấy có là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không cản trở việc em thích anh ấy." Nhâm Tử Huyên cầm lấy tấm hình trên bàn, cẩn thận bỏ vào túi, tất cả những gì thuộc về anh, cô đều muốn giữ lại, coi nó như là kho báu. Cô đứng lên, ánh mắt lại nghiêng đến nhìn người đi giày cao gót màu đỏ đang đứng ngoài cửa, cô bước nhanh tới, một tay bắt được người nọ: "Ninh Vũ Tâm, là cô theo dõi tôi có đúng hay không? Những hình ảnh này cũng chính là cô chụp có đúng hay không?"

Ninh Vũ Tâm bị kéo đau cả cánh tay, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Tiểu Huyên, chị chỉ là muốn tốt cho em......"

"Bạttt ——" Nhâm Tử Huyên giơ tay lên tát một cái thật nặng đánh vào trên mặt của Ninh Vũ Tâm, "Ninh Vũ Tâm, cô rất ngu, tôi cùng anh hai là người thân ruột thịt, mặc kệ tôi có phạm vào bao nhiêu lỗi lầm, anh ấy đều sẽ không làm gì tôi. Nhưng cô, dám ở sau lưng tôi đâm chọc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô."

"Bạttt ——"

Thêm một cái tát nặng nề váng vào trên mặt Ninh Vũ Tâm.

"Giải tán đi!" Bùi Tử Dương đứng dậy đi lên lầu.

"Cút ——" Nhâm Tử Huyên rống lên với Ninh Vũ Tâm một tiếng, rồi cũng đi theo anh cô lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.