Ninh Noãn Dương đột nhiên có ý tưởng muốn đi du lịch ngoài trời, từ trước đến nay Đỗ Ngự Đình luôn đồng ý với những yêu cầu của cô, cho nên là cũng đồng ý.
Vị trí được chọn là một nông trường tương đối hẻo lánh ở vùng núi, mặc dù đường đi rất xa, nhưng mà cảnh quan rất tuyệt, môi trường cũng rất tốt.
Vốn dĩ đã quyết định chỉ có hai người đi, nhưng trước lúc xuất phát, lại có một đám người chen nhau tới, An Dật Cảnh còn được biết đến với cái tên: Người nhiều náo nhiệt.
Tiêu Ngâm Tuyết quấn quít, đeo bám dai dẳng, rốt cuộc cũng có thể ngồi cùng một chiếc xe với Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương, những người còn lại lái một chiếc xe khác. Trên núi, đường gập ghềnh, cho dù đã bố trí xe địa hình cao cấp nhất, nhưng đi cũng rất khó khăn, đi được mấy tiếng, chỉ mới đi được một đoạn đường núi.
“Còn bao lâu nữa mới tới?” Ninh Noãn Dương từ trong lòng Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, từ buổi sáng xuất phát tới giờ đã là hai ba giờ chiều, xe cứ lắc lư trên đường núi, xương của cô cũng muốn gãy ra, “Mệt quá!”
“Sắp đến rồi.” Đỗ Ngự Đình đau lòng ôm chặt cô, bàn tay to vuốt ve gò má của cô: “Ngoan, ngủ thêm một lúc nữa, tới nơi anh gọi em.” Trước lúc xuất phát, anh cố ý cho người đổi đệm ghế trong xe thành đệm nhung mềm thật dày, để cho cô cảm thấy thoải mái. Loại đường như vậy, đối với những người đã trải qua huấn luyện như bọn họ thì không là gì, nhưng mà lại khó khăn cho Ninh Noãn Dương và Tiêu Ngâm Tuyết.
Lúc này Tiêu Ngâm Tuyết đang dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt như quỷ, đầu đau muốn nứt ra, lại nghe thấy cuộc trò chuyện đầy tình cảm của Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương, cô ta càng cảm thấy khó chịu. “Ngự Đình, em rất khó chịu.” Mắt cô ta mơ màng, cau mày, làm ra vẻ một người đẹp yếu ớt.
“Tiêu tiểu thư, uống chút nước đi.” Hộ vệ bên cạnh đưa một chai nước.
“Cám ơn.” Sắc mặt Tiêu Ngâm Tuyết không tốt, nhận lấy nước, trong lòng thầm mắng hộ vệ nhiều chuyện.
Đường núi gập ghềnh, rốt cuộc cũng tới nơi.
Đỗ Ngự Đình ôm người đang mê man xuống xe, Tiêu Ngâm Tuyết thì được hộ vệ đỡ xuống.
Trước mắt là một nông trường tư nhân, cỏ xanh, ngựa béo khỏe, phía sau còn có một dãy gỗ dài.
“Đỗ thiếu!” Người đàn ông trung niên da ngăm đen nhảy ra khỏi hàng rào, cười nhiệt tình, “Chỗ ở đã chuẩn bị xong rồi.”
“Anh Trương.” Đỗ Ngự Đình gật đầu.
Ông chủ của nông trường Trương Kính Thiên từng là người trong đạo, nhiều năm trước kết hôn muốn rời khỏi hắc đạo thì bị người đuổi giết, Đỗ Ngự Đình ra tay cứu giúp, tìm nơi này để cho bọn họ ở ẩn, mặc dù chỗ ở xa xôi, hoàn toàn không liên lạc gì với thế giới bên ngoài, nhưng cũng khá thoải mái, tự do.
“Nhiều ngựa quá-----” Vừa thấy phong cảnh trước mắt, tinh thần của Ninh Noãn Dương lập tức tỉnh táo, đầu cũng không còn choáng váng, ngực cũng không khó chịu nữa. Cô giãy giụa nhảy xuống từ trong ngực của Đỗ Ngự Đình, nhìn bãi cỏ cùng đàn ngựa đang đi đến, “Bãi cỏ thật đẹp-----”
Một phần bãi cỏ rất rộng lớn, không thể nhìn thấy phần cuối, nhìn từ xa, cỏ xanh và bầu trời xanh chạm vào nhau, đúng là một cảnh đẹp khác biệt.
“Noãn Noãn, đừng sờ vào những con ngựa.” Đỗ Ngự Đình hét to, đi theo sát phía sau, cô gái nhỏ này chưa từng cưỡi ngựa, ngộ nhỡ chọc giận đàn ngựa, bị ngựa đá, thì làm sao.
Bởi vì là du lịch ngoài trời, sau khi mọi người cùng nhau thương lượng, quyết định việc ăn cơm sẽ do tự mình giải quyết.
Giờ ăn tối, vài người đàn ông vây quanh bếp tạm thời ngoài trời, nghiên cứu cách cắt khoai tây trên thớt, nhiệm vụ của bọn họ là cắt đồ ăn, nhặt củi.
Việc nhặt củi rất tốn sức, ba người đàn ông rất nhanh liền hoàn thành.
Nhưng việc cắt đồ ăn này, lại rất khó cho bọn họ. Khi bọn họ bị đày đến huấn luyện trên hòn đảo biệt lập, bọn họ cũng chỉ nghĩ biện pháp tìm món ăn dân dã để nướng lên ăn, hoặc một số thức ăn có thể ăn trực tiếp.
Quý Giản Phàm cầm dao, nhìn một lúc, “Pằng, pằng, pằng-----” chém lung tung một hồi, một phút sau, khoai tây hoàn toàn nguyên vẹn nhảy từ trên thớt xuống đất.
“Két------” Cái thớt bị chia thành nhiều mảnh.
Hai người kia mở to mắt.
Đỗ Ngự Đình im lặng cầm cây dao, tay trái cầm khoai tây, tay phải cầm dao, tư thế rất chuẩn, An Dật Cảnh mong chờ nhìn anh, khoai tây bị cắt thành hình dạng lớn bất thường, khác xa khoai tây sợi.
“Để tớ----” An Dật Cảnh khí phách ngút trời cướp con dao, cầm dao, cắt xuống, “A----” Máu liền bắn tung tóe trên thớt gỗ.
Anh ta chỉ bảo trợ tay phải và cắt xuống, nhưng không chú ý tay trái, cắt trúng tay rồi.
So với “tình hình chiến đấu” bên bọn họ, thì bên Ninh Noãn Dương tốt hơn nhiều.
Kỹ thuật bắn súng của Mộ Ngưng Tử rất tốt, tuy nấu ăn không ngon lắm, nhưng cũng bình thường không có gì đáng ngại. Chỉ thấy vẻ mặt cô bình tĩnh đổ rất nhiều dầu vào nồi, đợi đến khi dầu trong nồi bốc khói thì ném tất cả các miếng thịt bò trong giỏ vào, lại lấy một nắm ớt đỏ, bỏ muối vào, rồi lấy ra khỏi nồi. (Cũng không biết có chín hay không)
Bọn họ chia mỗi người chuẩn bị hai món ăn, thịt bò xào và ớt xào của Mộ Ngưng Tử đã xong.
Mặc dù Tiêu Ngâm Tuyết xuất thân là một đại tiểu thư nhà giàu có, nhưng cô ta đã được đào tạo nấu ăn chuyên nghiệp, tay nghề của cô ta có thể sánh ngang với đầu bếp của các khách sạn năm sao.
Cô ta lưu loát đổ một ít dầu ớt vào nồi, đợi dầu chín chín phần, đổ thịt gà đã chuẩn bị từ trước vào, xào nhanh, cho dù là đang nấu ăn, nhưng tư thế của cô ta rất đẹp, giống như là đang biểu diễn.
Tiếp theo là chiên cá, Tiêu Ngâm Tuyết để cá chiên lên dĩa, dùng củ khoai tây mà Quý Giản Phàm ném xuống đất làm thành một đóa hoa đặt ở đầu cá.
Ninh Noãn Dương kinh ngạc mở to miệng, quả nhiên tay nghề này không phải chỉ là vẻ bề ngoài.
“Noãn Noãn, tới lượt cô.” Tiêu Ngâm Tuyết bưng những món ăn cô ta đã chuẩn bị để lên bàn.
Mọi người đều vươn cổ chờ đợi Ninh Noãn Dương trổ tài.
Ninh Noãn Dương bất đắc dĩ, đỡ đầu. Không sao đâu, cô âm thầm tự cổ vũ mình, quá trình nấu ăn vừa rồi của Tiêu Ngâm Tuyết, cô vẫn còn nhớ rõ, chắc là không có vấn đề gì quá lớn.
Ngọn lửa trong bếp đang bùng cháy dữ dội, thỉnh thoảng có khói dày đặc bay lên.
Học bộ dáng của Tiêu Ngâm Tuyết đổ các miếng khoai tây trong giỏ vào, trở qua lại, cô tiện tay bỏ vào một nắm ớt đỏ, sau đó là muối, tinh chất gà.
Món ăn rất nhanh được đưa vào dĩa, cho dù hương vị như thế nào, ít nhất nhìn bề ngoài cũng khá tốt.
Một món rau xào khác cũng rất nhanh được ra khỏi nồi.
Sắc mặt Tiêu Ngâm Tuyết tối đi một nửa, không ngờ tay nghề của Ninh Noãn Dương cũng không tệ, làm đồ ăn rất có trật tự, món ăn cũng không tệ.
Đợi đến lúc ăn cơm, Đỗ Ngự Đình dẫn đầu gắp một miếng khoai tây, bỏ vào trong miệng, sau đó cả người lâm vào tình trạng hóa đá, không phát ra âm thanh gì trong một lúc lâu.
“Ăn ngon không?” An Dật Cảnh cũng theo sau gắp một miếng.
“Noãn Noãn, anh rất đói, hay là để cho anh ăn đi!” Đỗ Ngự Đình không sợ chết cướp dĩa khoai tây, đổ vào chén của mình, liều mạng lùa vào trong miệng. Đây đúng là cực phẩm của thế giới, có thể mặn chết người bán muối, cay chết người bán ớt, nếu cô nếm món này, nhất định sẽ không vui.
“Ngon quá.” Đỗ Ngự Đình một bên ăn còn một bên giả bộ như đang ăn món ăn ngon nhất thế giới.
Vẻ mặt Ninh Noãn Dương tươi cười như hoa, không ngờ lần đầu tiên nấu ăn lại có thể làm tốt như vậy: “Chồng, lần sau em sẽ làm tiếp cho anh ăn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]