Edit: Hà Bạng Trong phòng dạ hội rộng mênh mông, ánh đèn ngập tràn màu sắc, đèn hồng lấp lánh, Ninh Noãn Dương mặc bộ váy dạ hội màu tím cùng Đỗ Ngự Đình tham tiệc tối, màu tím thần bí làm cho cả người cô thoạt nhìn vừa cao quý vừa trang nhã. Váy dạ hội dài đến đầu gối, vạt váy hình đuôi cá xếp lớp không theo thứ tự, còn bên trên là thiết kế hở lưng, thời điểm Đỗ Ngự Đình vừa nhìn thấy bộ váy này, thiếu chút nữa liền không nhịn được ra tay bóp chết nhà thiết kế, cuối cùng nhà thiết kế không thể không khoác thêm cho cô một chiếc áo choàng màu vàng nhạt che đi chỗ bị hở đằng sau lưng. Mái tóc dài đen nhánh của cô dùng một chiếc cài tóc bằng kim cương búi lại, dưới ánh đèn kim cương phát ra tia sáng rực rỡ, khiến cho cần cổ lộ ra của cô càng thêm vẻ nõn nà mê hoặc. Ninh Noãn Dương máy móc đi theo bên cạnh người đàn ông của mình, trong lòng đang tính toán làm cách nào có thể lén trốn ra khỏi dưới tầm mắt của anh. Vốn là anh không định cho cô đi cùng tới đây, nhưng mà lại không chịu được sự đeo bám dai dẳng của cô, đành phải cho cô theo cùng, chỉ là suốt dọc đường đi anh không ngừng nói đi nói lại một câu: “Không được phép rời khỏi bên cạnh anh.” Đương nhiên là Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu: Vâng, không rời đi mới là lạ! Suốt ngày phải ở nhà, nếu không thì đến công ty với anh, dù gì cũng là không rời khỏi bên cạnh anh, cái này không được làm, cái kia cũng không thể động, cô cảm giác bản thân sắp phát mốc lên rồi, thật vất vả mới được tham gia một bữa tiệc náo nhiệt thế này, đương nhiên là phải thoát khỏi anh để chơi cho thật đã rồi. “Đỗ thiếu gia.” “Tổng giám đốc Đỗ.” Từ lúc cùng nhau bước vào cửa, đã cùng Đỗ Ngự Đình chào hỏi không biết bao nhiêu người, anh chính là không chút biểu cảm trưng ra khuôn mặt tuấn tú, thản nhiên gật đầu. Bàn tay xiết chặt bên eo Bé con đứng bên cạnh, trong mắt anh là ham muốn chiếm giữ mãnh liệt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào cô gái như tiểu tinh linh xinh đẹp đứng bên cạnh anh, Đỗ Ngự Đình nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu bảo bối, tựa đầu về phía anh, chỉ cho phép nhìn anh.” Từ lúc vào cửa thấy cô chưa từng ngó anh một lần nào, vậy mà anh liền có chút ghen tức, trong lòng chua nghiến răng. “Vâng!” Ngoài miệng khéo léo đồng ý, trong lòng Ninh Noãn Dương lại khinh bỉ, mặt mũi đó của anh, trên đường đến dạ tiệc cô đã nhìn vòng quanh hết 180o rồi, mặt anh có đẹp nữa thì nhìn cũng phải phát chán. “Đỗ thiếu gia.” Một người trung niên đầu trọc to béo tiến tới, trên mặt là nụ cười nịnh nọt: “Cuối cùng ngài cũng đã tới.” “Tổng giám đốc Tôn đã đưa thiệp mời, tôi đương nhiên là phải tới.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình đều đều, nhận không ra cảm xúc của anh bây giờ như thế nào. “Vị này là…” Tổng giám đốc Tôn nhìn Ninh Noãn Dương như chim nhỏ nép vào bên cạnh người Đỗ Ngự Đình, không phải là ông ta lắm chuyện, mà là thực sự chưa bao giờ thấy Đỗ Ngự Đình xuất hiện tại dạ tiệc cùng với bất cứ người phụ nữ nào. “Cô ấy là…” Đỗ Ngự Đình đang đinh giới thiệu, anh không thích mở miệng nói chuyện quá nhiều với người khác, nhưng lại rất vui lòng giới thiệu thân phận của Ninh Noãn Dương. Ninh Noãn Dương bỗng nổi lên ý đùa giỡn, tranh lên trước một bước nói: “Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Đỗ, Ninh Noãn Dương.” “Thì ra là thư ký. Cô Ninh thật là xinh đẹp!” Tổng giám đốc Tôn không nhịn được ca ngợi, giơ bàn tay mập mạp ra: “Cô Ninh, xin chào, rất hân hạnh được gặp cô.” Những người hay đi xã giao đều biết rõ về Đỗ Ngự Đình, trợ lý thư ký các kiểu bên cạnh anh đa số đều là đàn ông hoặc không thì là phụ nữ lớn tuổi, chẳng biết từ khi nào lại mọc ra một thư ký nhỏ trong veo như nước thế này. Ninh Noãn Dương còn chưa kịp đưa tay của mình ra, giọng nói không vui của Đỗ Ngự Đình đã vang lên, ánh mắt nhìn về phía Tổng giám đốc Tôn lập tức trở nên sắc bén: “Tổng giám đốc Tôn có ý gì vậy?” Anh đưa tay thân thiết kéo Bé con nghịch ngợm vào trong lòng, từng cử chỉ không ngừng tuyên bố chủ quyền của mình. Tổng giám đốc Tôn đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, liếc mắt liền nhìn thấu ngụ ý trong đó, vội vàng cười giảng hòa: “Đỗ thiếu gia, tôi chỉ định đùa một chút, đừng để ý, đừng để ý, mời đến bên này…” Mặc dù dáng dấp cô bé kia cũng có vài phần tư sắc, nhưng tội gì vì đàn bà mà làm mất lòng Đỗ thiếu gia, làm vậy thì mất nhiều hơn được. Thừa dịp Đỗ Ngự Đình bàn công chuyện với Tổng giám đốc Tôn, Ninh Noãn Dương lợi dụng cơ hội chạy mất. Giờ phút này, cô đang đứng bên bàn ăn dài, một tay cầm đĩa, một tay cầm dĩa, mồm to thưởng thức các loại mỹ thực ngon miệng, hành động như vậy, xảy ra trên người cô, thoạt nhìn vẫn rất tao nhã, không có một chút vẻ gì là bất lịch sự. “Noãn Noãn…” Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi, không cần nghĩ cũng biết là ai, Ninh Noãn Dương cuống quýt quay lưng đưa tay lên lau miệng, trên mặt nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, thong dong bình tĩnh xoay người lại, tươi cười với người đang tới. “Noãn Noãn, sao em lại ở đây một mình?” Trên người Thẩm Nguyệt Nhi mặc một bộ váy dạ hội dài kiểu quây ngực màu xanh lục, vóc người vô cùng cân đối, trang điểm mang theo hơi hướng hoài cổ, cười nhẹ một cái, tức khắc liền mê hoặc chúng sinh, phong tình vạn chủng, theo đằng sau cô ta là một người đàn ông có vóc dáng to cao, bộ tây trang màu đen hiệu Cerruti mặc trên người anh ta càng tôn lên vẻ đẹp mắt. Ninh Noãn Dương cười nhạt, cũng không đáp lời, chỉ đưa ngón tay lên chỉ vị trí của Đỗ Ngự Đình. Không phải là cô không định trả lời, mà là do Thẩm Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới, làm hại cô chưa kịp nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, lại không muốn làm mất mặt trước Thẩm Nguyệt Nhi, cho nên hiện giờ cô đang phải cố nuốt miếng bánh xuống: “Ặc…” Mặt mũi bị nghẹn đến đỏ bừng, sắc đỏ hiện rõ trên mặt cô. “Uống chút rượu, bánh ngọt sẽ dễ dàng nuốt xuống hơn.” Một ly rượu đỏ được đưa tới trước mặt cô, đưa rượu cho cô chính là người đàn ông đi cùng Thẩm Nguyệt Nhi. Ninh Noãn Dương không quan tâm nhiều chuyện, lập tức cướp lấy ly rượu, quả nhiên đã nuốt được bánh ngọt xuống, cô há miệng thở dốc, biết ơn nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt: “Cám ơn anh, làm sao mà anh biết tôi đang ăn bánh ngọt?” Thân hình người đàn ông trước mắt cao lớn, ngũ quan sắc nét khiến cho người ta nhìn một lần là nhớ kỹ, cặp mắt sâu thẳm cùng con người màu xanh thẫm, trong chốc lát Ninh Noãn Dương ngắm đến ngơ ngẩn. Người đàn ông nhướn mày, cân nhắc cười, đưa ngón tay tới bên môi cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bờ môi cô: “Chỗ này.” Ngón tay dài giơ ra, là vụn bánh ngọt. Thẩm Nguyệt Nhi cười giễu cợt, rồi bất chợt nảy sinh sự bất mãn tiến tới, kéo cánh tay người đang ông: “Bùi Thiếu, đây là người phụ nữ của Đỗ thiếu gia.” Cô ta đang nhắc hở người đàn ông trước mặt, đừng có tiếp tục cười đùa với cô Ninh Noãn Dương ngu ngốc này nữa, hình như Bùi Thiếu đối với Ninh Noãn Dương có chút không được bình thường! “Sao thế? Ghen à.” Người đàn ông mờ ám cười, ngón tay thon dài tùy tiện nắm lấy cằm Thẩm Nguyệt Nhi, nở nụ cười hết sức xinh đẹp: “Yên tâm, nếu tôi đã đồng ý cho cô làm nữ chính bộ phim truyền hình đó, nhất định tôi sẽ làm được.” Có lẽ dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vị Bùi Thiếu trước mặt này thoạt nhìn càng yêu mị hơn so với phụ nữ gấp mấy lần. “Cám ơn Bùi Thiếu.” Thẩm Nguyệt Nhi xấu hổ cười, nếu sớm biết thế thì cô ta đã không mở miệng, cô ta không chọc nổi Đỗ Ngự Đình, Bùi Thiếu cũng là nhân vật nguy hiểm cùng môt dạng như Đỗ Ngự Đình, nếu như anh ta có hứng thú với Ninh Noãn Dương, chẳng phải là quá tốt hay sao, ít đi chướng ngại vật là Ninh Noãn Dương, chắc hẳn lấy được tâm Đỗ Ngự Đình càng dễ dàng hơn nhiều. “Tôi đi trước.” Ninh Noãn Dương đặt ly rượu xuống, định rời đi, đột nhiên đôi giày cao gót 10 phân làm chân cô thấy đau nhói. Thẩm Nguyệt Nhi cười ranh mãnh, thò chân ra ngáng phía trước Ninh Noãn Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]