Hình như Mặc Sơ đã nhìn thấy bóng dáng của Quyền Đế Sâm, sao anh lại tới đây?
Cô cảm thấy hình như là không có mặt đất, sao cô lại cảm giác đi ổn hơn nhỉ?
“Anh là Đế Sâm?” Cô thấp giọng hỏi anh.
Ngữ điệu của Quyền Đế Sâm vẫn lành lạnh: “Em nghĩ sẽ là ai?”
“Không có ai, em chỉ có anh thôi…” Mặc Sơ nói mớ.
Người đàn ông trong sinh mệnh cô, chẳng phải chỉ có một mình anh thôi sao?
Quyền Đế Sâm nghe thấy lời này, cơn giận trong lòng đã tiêu đi một nửa, anh ngưng mắt nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng bừng trong lòng.
Mặc Sơ lại nỉ non: “Em không thể đi với người khác…”
“Tại sao?” Quyền Đế Sâm nói chậm lại, tiếng nói cũng không còn lạnh lùng nữa.
“Em có chồng, em có con, em có nhà…” Mặc Sơ nói đến sau này, cô tựa vào lòng anh rồi mỉm cười.
Dù rằng cô cảm thấy trong cuộc sống có phiền não, nhưng mà, có người nào mà không có phiền não cơ chứ!
Chí ít thì cô có chồng cô có con, cô còn có một gia đình hoàn chỉnh!
Quyền Đế Sâm cảm thấy ấm áp, lúc anh bế Mặc Sơ, nhân viên cả công ty đều nhìn anh.
Quyền Đế Sâm chỉ gật đầu với Triển Lê Hàn, rồi bước nhanh rời đi.
Quyền Đế Sâm bế Mặc Sơ lên xe, cô ôm anh không thả như con bạch tuộc vậy.
“Em muốn chồng…” Hiếm khi Mặc Sơ nũng nịu như này.
Bình thường rất hiếm khi cô làm nũng, trời sinh không có được sự dịu dàng của người khác, khiến cô học được tự lập và tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752236/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.