Cố Vãn Vãn cũng thơm mẹ một cái: “Mẹ, mẹ phải cười nhiều vào, nếu không sẽ nhanh già đấy!”
Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã lên xe, Tần Tinh lườm Cố Hiên Ưng một cái: “Ông biết rõ chúng nó không phải anh em ruột, ông còn cho chúng nó thân mật với nhau như vậy à?”
“Vãn Vãn có thế giới của mình, con bé là một đứa bé độc lập, thành tựu của Trạch Dã, bà cũng đã nhìn thấy rồi, hai đứa nó đều không có suy nghĩ khác với đối phương, bà nghĩ nhiều như thế làm cái gì?” Cố Hiên Ưng thở dài nói.
Tần Tinh tức giận nói: “Đến lúc xảy ra vấn đề thì ông sẽ biết sai!”
Trên xe.
Cố Trạch Dã đích thân lái xe, Cố Vãn Vãn ngồi trên ghế phó lái, cô ấy sốt ruột nói: “Anh, làm sao bây giờ? Con ở chỗ Mặc Sơ, bây giờ chúng ta như thế này cũng chỉ là kế tạm thời!”
“Em đừng lo, qua tết, bố, mẹ sẽ về Tam Á.” Cố Trạch Dã an ủi Cố Vãn Vãn: “Bây giờ để Mặc Sơ chiếu cố con bé đi!”
“Nhưng mà, em nhớ Thiên Du.” Cố Vãn Vãn mở ảnh ra xem: “Anh, anh có nhớ con bé không?”
“Anh cũng nhớ con bé!” Lúc Cố Trạch Dã nói, nét mặt trong bóng đêm cũng đầy dịu dàng.
Anh ta lái xe đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sâm mở cửa cho bọn họ, hai người đàn ông ngồi trong phòng khách nói chuyện, Cố Vãn Vãn sốt ruột đi lên tầng thăm Cố Thiên Du.
Cố Vãn Vãn bế đứa bé trong lòng, hôn rồi lại hôn: “Sơ Sơ, cảm ơn cậu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752233/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.