Sau khi đi ra khỏi Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Quyền Đế Sâm cũng chưa có đi xa.
Có lẽ, sự cưng chiều mà anh dành cho cô, trong lúc bất tri bất giác, đã càng ngày càng nhiều.
Bởi vì, anh thấy áy náy với cô về chuyện sáu năm trước, anh thương cô phải tự sinh tự nuôi con một mình.
Nhưng mà, khi Mặc Sơ bắt đầu nghi ngờ anh, Quyền Đế Sâm mới nhận ra rằng, liệu giữa bọn họ có còn tình yêu nữa hay không?
Anh cho cô, là cưng chiều, là bồi thường, là thương.
Cô cho anh, làm cảm kích, là cảm ân, là ngưỡng mộ.
Có phải cái duy nhất thiếu là một chữ yêu hay không?
Cuộc hôn nhân bình lặng, không hề gợn sóng không gặp phong ba, nhưng lại có thể lâu dài.
Cuộc hôn nhân bấp bênh, bởi vì có sự can thiệp của các bên, cuối cùng vỡ nát, không thể chắp vá!
Quyền Đế Sâm ngồi một mình trên tảng đá lớn ở bờ biển, đóng gió biển lạnh lẽo, hương vị mặn sáp, giống như vị khó có thể nói ra trong lòng anh.
Anh định lấy thuốc lá ra hút, nhưng lại nhận ra là lúc đi ra ngoài anh không mang theo.
Quyền Đế Sâm ngồi được một lúc, anh đứng lên, đi về nhà.
Sau khi đi về nhà, anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Sơ.
Anh đi tìm điện thoại của mình, gọi cho Mặc Sơ, điện thoại của Mặc Sơ tắt máy.
Cô đã đi đâu rồi? Cô giận rồi sao? Có phải cô đã rời xa anh rồi không?
Bởi vì sự hoài nghi của cô, nên cô không muốn ở cùng anh nữa sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752229/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.