Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Cố một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752198/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.