Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.
Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!
Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.
Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?
Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?
Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?
Tại sao?
Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A Tử..."
Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."
"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."
Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"
Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752178/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.