Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô thấy anh không nói gì, trong lòng nói thầm, anh làm gì mà nhìn cô như thế? Lẽ nào trên mặt cô dính gì à?
Cô sờ lên mặt của mình, hình như không có gì hết mà!
Quyền Đế Sâm chưa có nói gì, anh và cô cùng đi đến bên cạnh bàn trà.
Anh gọi một tiếng: "Ông nội..."
Quyền Thịnh Quốc đang chém giết trên sông Chu và sông Hán trên bàn cờ với Mặc Hi, ông cụ khoát tay, ý bảo ông cụ nghe thấy rồi!
"Cụ nội, cụ phải toàn lực ứng phó đấy! Nếu không cháu phải ăn mất tướng quân của cụ rồi đấy!" Mặc Hi mỉm cười nói.
Quyền Thịnh Quốc thở dài: "Đây đúng là giang sơn xuất nhân tài, Hi Hi càng ngày càng giỏi rồi đấy!"
Ván cờ này tổng thể thì đã hạ xong rồi, kết quả Quyền Thịnh Quốc thua rồi!
Mặc Sơ bê trà cho Quyền Đế Sâm, trong tiết gió xuân mát mẻ của mùa thu, uống một ngụm trà ấm.
Cô lại bê một cốc cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ông tới uống trà!"
Quyền Thịnh Quốc khen Mặc Sơ không dứt miệng: "Nhóc à, cháu đúng là một cô bé tốt! Cháu đã nuôi được một đôi trai gái, con gái thì khôn ngoan lanh lợi, con trai thì thông minh cơ trí."
"Đấy là gen di chuyền của nhà họ Quyền tốt!" Mặc Sơ không ôm cái công lao này: "Ông nội là đại nhân vật bình định giang sơn, Đế Sâm cũng là người tài giỏi! Cái này là thế hệ này truyền thừa xuống thế hệ tiếp ạ!" . ngôn tình ngược
"Cháu, con bé này, cháu cứ biết nói chuyện như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752169/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.