Nhà của Quyền Đế Sâm là gia đình duy nhất của cô!
Nhưng, tất cả những việc mà người đàn ông này làm cho cô, là sự cưng chiều xuất phát từ nội tâm chân thành? Hay là giả ý đón hùa gặp dịp thì chơi đây?
Mặc Sơ cũng không suy nghĩ!
Cô cũng không muốn nghĩ!
Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy, nguyện ý sống trong thế giới hư ảo, nhưng trong lòng lại sợ hãu đây là thật hay là giả?
Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng cô, cô mới lau nhanh nước mắt, rồi nói: "Vào đi!"
Long Yên đi vào, cô ta thấy Mặc Sơ đỏ hồng hết cả vành mắt: "Mặc Sơ, cô khóc cái gì cơ chứ?"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Long Yên, cô không biết điều mà người phụ nữ trung niên kia nói là thật hay là giả?
Nếu như những gì mà bà ta nói là thật, vậy thì Long Yên chính là chị của cô, đối với người chị luôn luôn bắt nạt mình đây, cũng không muốn nói một câu nào hết.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Mặc Sơ thản nhiên nói.
Long Yên thì lại tức giận bật cười: "Tôi đến xem xem cô đã bị bố tôi bóp chết chưa?"
Mặc Sơ: "..."
Cô nhìn Long Yên với ánh mắt hơi bi thương, nếu Mặc Sơ và Long Yên đều là con gái của Long Diệu Thiên, Long Yên thì được hưởng đãi ngộ của thiên kim tiểu thư, từ nhỏ tới lớn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn Mặc Sơ, thì luôn sống cuộc sống đón lấy mưa rền gió dữ, cứng cỏi như một cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752166/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.