"Bác trai, bác muốn nói gì à?" Thần cổ phiếu thấp giọng nói: "Có phải bác muốn nói là, tại sao trong mấy ngày mà 60 vạn đã biến thành 8000 vạn rồi, đúng không? Đây là bí mật, bác sẽ không biết đâu!"
Mặc Đại Thăng muốn nói chuyện, nhưng mà ông ta không nói ra được một chữ nào cả!
Ông ta muốn động đậy, nhưng nửa người ông ta không nhúc nhích được.
Thần cổ phiếu lại nói tiếp: "Có khi, sau ngày mai, 8000 vạn sẽ biến thành 8 trăm triệu! Có điều, tôi dám chắc là bác biết hơn hai mẹ con ngu xuẩn kia một điều là trên đời này sẽ không có có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống..."
Mặc Đại Thăng tức đến run cả người, nhưng ông ta lại không thể ra sức ngăn cản mọi chuyện này!
Cuối cùng, thần cổ phiếu nói với ông ta: "Có phải bác muốn hỏi tôi là ai, đúng không? Vì sao tôi làm như vậy? Ai phái tôi đến? Tôi nghĩ, trong lòng bác rõ hơn bất kỳ ai! Bai bai, tôi đi đây!"
Sau khi ra ngoài, thần cổ phiếu mỉm cười với mẹ con Mặc Thị rồi nói: "Bác trai cũng muốn kiếm tiền, ý của bác ấy là hình như bác ấy vẫn còn một khoản nhỏ nữa, bảo các bác tìm xem nó ở đâu? Sau đó mang đi đầu tư cổ phiếu!"
"Cái lão già này, ông ấy đã nằm liệt giường lâu như vậy, tôi đã chăm sóc ông ấy suốt như thế, thế mà ông ấy vẫn còn quỹ đen hả?" Trần Chân Dao tức lắm: "Bà đây mặc kệ ông đấy, kệ ông sống hay chết cũng không liên quan đến tôi."
Mặc Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752140/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.