Chương trước
Chương sau
Cánh môi Mặc Sơ như bông hoa bị người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên, anh cũng không hôn mạnh, trái lại gióng như gió mát thổi qua.
Cô nghĩ, cô không đáp lại thì hơn.
Vì thế, cô tiếp tục giả vờ ngủ.
Khóe mắt Quyền Đế Sâm giương lên một chút ý cười nhợt nhạt, anh nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng, ngón tay cũng không có dừng lại, nhẹ nhàng dán lên vành tai như bạch ngọc của cô, chọc cho Mặc Sơ run rẩy, phảng phất như có dòng điện lướt qua người cô vậy.
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành phải mở mắt ra.
Khi cô vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy nụ cười dí dỏm của người đàn ông.
Cô biết, anh cố ý!
Anh biết cô đang giả vờ ngủ, anh liền cố tình hôn cô.
Cô chu môi, như giận như nhõng nhẽo, có một dạng tình thú khác.
Đột nhiên, ngoài cửa có người gõ cửa.
"Tổng giám đốc Quyền, bác sĩ Cố đến rồi!" Y tá nói.
Mặc Sơ thấy là Cố Mộc Thành tới, cô đoán là chuyện đi kiểm tra miệng vết thương theo thường lệ, cô vội vàng chui ra khỏi lòng của Quyền Đế Sâm, sau đó ngồi thẳng người dậy.
Quyền Đế Sâm vốn không muốn muộn thế này còn có người đến làm phiền anh, nhưng mà, anh lại nghĩ bác sĩ tiểu Cố này chính là thiếu ngược!
Anh và Mặc Sơ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, bác sĩ Tiểu Cố này vẫn nhớ mãi không quên cô gái trong lòng anh!
"Vào đi!" Quyền Đế Sâm thản nhiên nói.
Cửa phòng mở ra, Cố Mộc Thành và y tá đi vào trong.
Y tá thấy hai vợ chồng Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ ngủ cùng nhau, y tá vội vàng nói với Mặc Sơ: "Cô cẩn thận miệng vết thương của tổng giám đốc Quyền, người ta bị thương đau lắm đó. Cô còn ngủ ở trong này à? Đá vào hay đụng vào thì sao?"
Thực ra, Mặc Sơ cũng có cái lo lắng này, cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm: "Em ngủ trên sô pha!"
Quyền Đế Sâm không cho cô đi, trái lại anh còn ôm cô vào lòng: "Cứ ngủ cạnh anh, không phải đi đâu hết!"
Anh là người như thế nào, làm gì sợ cô không cần thận đụng vào anh cơ chứ!
Trái lại là cô y tá này làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nói với y tá này: "Đưa thẻ công tác của cô cho tôi xem!"
Y tá lập tức đưa thẻ công tác trên ngực trái cho Quyền Đế Sâm, hơn nữa còn cực kỳ lấy lòng nói: "Tổng giám đốc Quyền, tôi tên là Thủy Vi Vi, năm nay tôi 20 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp đại học là vào bệnh viện làm y tá, xin tổng giám đốc Quyền chỉ giáo nhiều hơn!"
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn lướt qua tên trên bảng công tác, sau đó liền nói: "Bây giờ tôi sẽ có với viện trưởng, bắt đầu từ bây giờ cô không cần đi làm nữa! Cô có thể đi nhận tiền lương rồi đi rồi!"
"Gì cơ?" Thủy Vi Vi không ngờ, kết cục của cô ta là như thế, cô lập tức khóc lóc khổ sổ nói: "Tổng giám đốc Quyền, tôi là vì nghĩ cho anh mà! Tôi lo anh rất đau, tôi lo cô ấy sẽ đụng vào miệng vết thương của anh, sao anh có thể bảo viện trưởng đuổi việc tôi cơ chứ?"
Quyền Đế Sâm cúi đầu, liếc mắt nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trong lòng, sau đó anh nói: "Cô phải biết, cô ấy là gì của tôi?"
"Cô ấy là bà Quyền, cả quả địa cầu này đều biết mà!" Lúc này, Thủy Vi Vi không hồ đồ nữa.
Chính vì cô là bà Quyền, cho nên, cô mới hưởng thụ sự cưng chiều có một không hai của anh.
Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói với Thủy Vi Vi: "Ra ngoài!"
Thủy Vi Vi khóc sướt mướt không chịu đi ra, nhưng mà, lúc cô nhìn thấy ánh mắt không giận mà uy của Quyền Đế Sâm, cô ta vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Mộc Thành nhìn thấy sự cưng chiều mà Quyền Đế Sâm dành cho Mặc Sơ, cũng là một người thủ đoạn không ai sánh bằng, anh ta cũng không thích cô y tá này, ai kêu cô ta bảo Mặc Sơ không tốt cơ chứ?
Bởi vì Cố Mộc Thành thích Mặc Sơ, cho nên, anh ta cũng cảm thấy, chỗ nào Mặc Sơ cũng tốt hết!
Mặc Sơ nhỏ giọng nói: "Hay là? Bỏ qua đi?"
"Không cho phép có bất kỳ ý kiến gì." Ở chuyện này thì Quyền Đế Sâm giải quyết rất dứt khoát, anh cũng sẽ không cho Mặc Sơ không gian mềm lòng.
Mặc Sơ cũng không dám nghịch ý anh, cô thấy Cố Mộc Thành cũng đang ở đây: "Để bác sĩ kiểm tra cho anh, em đứng sang một bên nha!"
Cô nói xong, thì vẫn muốn đứng lên, Quyền Đế Sâm nào có cho cô rời đi, anh vươn tay ra, giam cầm cô chặt chẽ: "Anh ta kiểm tra cho anh, em ngủ em cứ ngủ!"
Mặc Sơ: "..."
Cô đang âm thầm gào thét trong lòng, cưới một người đàn ông bá đạo đến vô cực, thật là đau lòng!
Cố Mộc Thành nhìn Quyền Đế Sâm: "Sau khi phẫu thuật, có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có!" Quyền Đế Sâm lười biếng trả lời.
Cố Mộc Thành cũng cảm thấy người đàn ông này thật sự là quá uy vũ, có cần phải mạnh mẽ như thế không hả, khâu miệng vết thương cũng không cần gây tê?
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm bảo anh không có chỗ nào không thoải mái, Cố Mộc Thành cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Cố Mộc Thành lấy một cái chăn mỏng, đưa cho Mặc Sơ: "Sau khi tổng giám đốc Quyền phẫu thuật, buổi tối điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp, cô sẽ lạnh đấy!"
"Cảm ơn!" Mặc Sơ nhận.
Quyền Đế Sâm nhìn chàng trai này, giọng nói của anh vô cùng bá đạo: "Anh còn không đi à?"
Thằng nhóc nhà họ Cố này, ở ngay trước mặt anh, thế mà lại thực hành mật ngọt chết ruồi và dịu dàng đối với Mặc Sơ hả? Phải biết rằng anh là người đã trải qua khói đạn chân chính, còn không nhìn thấu thằng nhóc nhà họ Cố này đang diễn à?
Cố Mộc Thành không nói gì trừng mắt nhìn Quyền Đế Sâm, chỉ là, ánh mắt của anh ta, nào có sắc bén và khí thế bằng Quyền Đế Sâm, anh ta đành phải đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng mà, trước khi đi, Cố Mộc Thành vẫn nói: "Tổng giám đốc Quyền, phòng bệnh của chúng tôi thật sự túng thiếu!"
Ý là: Phiền anh chuyển chỗ đi!
Tất nhiên rồi, anh có bệnh viện riêng, ông chủ bị thương, bác sĩ nào sẽ không run rẩy cần cù chăm chỉ chăm sóc ông chủ, hầu hạ anh như hoàng đế cơ chứ.
Nhưng mà, anh thì sao? Cố tình muốn chiếm chỗ ở trong bệnh viện công lập chật chội quá thể này!
Quyền Đế Sâm nhìn thấy trên tay Mặc Sơ vẫn đang cầm cái chăn mỏng của Cố Mộc Thành, anh vươn tay ra lấy đi, sau đó vứt xuống đất.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô cũng không bực, cũng không giận, trái lại còn cong môi, nở nụ cười.
Người đàn ông này ấy, thật là không dung nổi một hạt cát.
Cố Mộc Thành cũng là tốt bụng thôi, quả thật nhiệt độ trong phòng bệnh rất thấp, người ta cầm một cái chăn mỏng đến, thế mà anh lại vứt xuống đất.
Tất nhiên là Mặc Sơ không bực rồi, đây là chuyện nhỏ, có gì mà phải bực!
Tất nhiên, ở trong lòng cô cảm thấy có lỗi với tấm lòng tốt của Cố Mộc Thành!
Cô nhìn người đàn ông này: "Hay là, ngày mai chúng ta về bệnh viện nhà anh đi?" . Truyện Dị Năng
"Anh đang ở đây tốt, tại sao anh phải đi?" Quyền Đế Sâm còn chưa tức đủ với thằng nhóc Cố Mộc Thành kia!
Mặc Sơ vươn tay ra,dịu dàng xoa nhẹ chỗ cổ của anh, tay cô vừa trắng vừa mềm, lúc xoa nhẹ, giống như là gió xuân thổi qua từng tấc da của anh vậy, mỗi một lỗ chân lông của anh đều không không ngừng mở ra.
Cô cười nhẹ một tiếng: "Anh Quyền đồng cảm với dân tình đi! Anh xem, rất nhiều người nghèo đều muốn khám bệnh và nằm viện ở bệnh viện công lập, như thế thì bảo hiểm xã hội mới chi trả cho! Em biết anh Quyền là người tốt, làm gì nỡ lòng để người nghèo ốm mà không có chỗ khám bệnh cơ chứ, đúng không?"
Quyền Đế Sâm nhéo nhéo khuôn mặt cô, các miệng này giỏi nói thật đấy!
"Anh Quyền, im lặng chính là đồng ý rồi nhé!" Mặc Sơ lập tức nói.
Co nói xong, cô còn chui vào lòng anh, càu nhàu: "Thật ra em lạnh cũng không cần chăn của Cố Mộc Thành, em có một lồng ngực ấm áp dựa vào đây này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.