Chương trước
Chương sau
Quyền Đế Sâm ăn ngang dạ rồi, anh cực kỳ ưu nhã cầm lấy khăn lông âm ấm màu trắng ở bên cạnh qua, lau miệng.
Anh nhìn dáng vẻ phấn chấn của Mặc Sơ, sau đó anh nói một câu khiến cô nắm chặt nắm đấm, hận không thể bóp chết anh.
Quyền Đế Sâm nói với vẻ rất là bình tĩnh: "Em còn chưa có vốn phản bội anh!"
Trên đời có một loại người, lời anh ta nói thì nhẹ nhàng thôi, nhưng mỗi một chữ thì lại tràn ngập bá khí và oai phong.
Mà thật trùng hợp, Quyền Đế Sâm chính là một người đàn ông như thế.
Anh không cần phải nói nhiều, anh nói một câu, như vẽ rồng điểm mắt*. (Ý là: Anh nói một câu liền nổi bật nét chính.)
Qủa thật, Mặc Sơ không dám đi tìm bất kỳ tiểu thịt tươi nào, một là đúng là cô thích anh biết ơn anh, hai là nhân cách và sức hút của anh khiến cô hoàn toàn khuất phục, ba là bọn họ là vợ chồng, bọn họ còn có hai đứa con, với thủ đoạn của Quyền Đế Sâm, anh muốn chiều cô, cô liền là hoàng hậu, anh sẽ cho cô tất cả, nếu cô phản bội, kết cục nghĩ là biết, có khi cô còn không bằng tên khất cái ven đường.
Tất nhiên, một người đàn ông có thủ đoạn cường thế nhất, cũng có lòng nguyện ý cưng chiều cô yêu thương cô. Nếu Mặc Sơ còn muốn phản bội, thì cô thật là không bằng heo chó.
Cô trừng mắt nhìn anh, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Quyền Đế Sâm còn cầm một cái khăn lông âm ấm sạch khác, lau đi nước thịt ở mép cô, lúc bàn tay khớp xương rõ ràng của anh làm động tác đó, anh lại tỏ ra cực kỳ tinh tế và ấm áp.
Anh hiểu lòng người.
Anh hung hăng đáng thức cảnh ngộ của cô, để cho cô hiểu, trước mặt anh thì cô nên làm như thế nào, nhưng mà, sau khi cô hiểu rõ anh lại phát cho cô ăn một viên đường.
Quyền Đế Sâm đối với cô luôn là luận điệu lời nói và việc làm đều mẫu mực, sau khi cô hiểu ý, anh cũng không quên phát một viên đường, khiến cô ngọt vào tim.
Hai mắt Mặc Sơ vốn đang trừng anh, lúc anh chìu mến lau khóe miệng cho cô, cô lại không trừng nổi nữa.
Thực ra, phụ nữ là sinh vật dễ mềm lòng, một giây trước còn nhìn chòng chọc, giây tiếp theo đã tình cảm như nước được rồi.
"Ăn cơm cũng giống hệt trẻ con!" Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Tuyến giọng của anh vốn là kiểu thiên về trầm thấp, anh cất lời, cực kỳ dễ nghe.
Tất nhiên, nếu anh vui lòng điều chỉnh cảm xúc, thì càng lợi hại.
Khi Mặc Sơ còn chưa lên tiếng, điện thoại của Quyền Đế Sâm đã reo lên, Mặc Sơ vừa thấy là luật sư gọi tới, anh bắt máy luôn: "Tôi đang ở nông trang, bây giờ anh tới đi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, Mặc Sơ nói: "Luật sư cũng tới sao? Có cần để lại đồ ăn cho anh ta không? Còn nữa, anh ta tới làm gì vậy?"
"Không cần để lại đồ ăn, em cứ ăn no đi." Quyền Đế Sâm nói: "Anh ta tới để lên hợp đồng cho em."
"Em á?" Mặc Sơ chợt nghĩ đến tối hôm qua, anh từng nói qua, anh nói, sau này nếu cô về nhà sau mười giờ tối, về muộn một tiếng, liền phạt cô làm thêm một tiếng trong cuộc sinh hoạt vợ chồng.
Mặc Sơ lập tức sốt ruột: "Sao anh có thể viết vào trong hợp đồng là về nhà muộn một tiếng liền làm thêm một tiếng?"
Quyền Đế Sâm chỉ nhếch môi, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, anh cười mà không nói, mặc cô đi đoán.
Mặc Sơ đối với anh, vừa là kính nể sát đất, cũng là tức đến nỗi trái tim ngứa ngáy.
Cô bái phục anh, bất kể là lúc nào, anh cũng giống như thiên thần cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Cô giận anh, thì liền giống như bây giờ, lời của anh thì anh đều nói trong bụng, để cô đi đoán, anh thì chẳng nói gì cả,
Cô vừa nghĩ tới chuyện viết trừng phạt vào hiệp ước hợp đồng, cô nào còn ngồi yên được nữa, cô lập tức đặt đũa xuống, cô tiến lên một bước, tiến sát cái đầu nhỏ đến trước mặt anh: "Có thể đừng như thế được không?"
Cứ coi như là giao hẹn bằng miệng của hai người là được rồi, chuyện này ước định thành văn, thật là mắc cỡ chết đi được!
Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô lại hiểu sai rồi, anh lại cảm thấy có đôi khi cô cực kỳ đáng yêu!
Mặc Sơ dứt khoát giơ hai tay lên ôm cổ anh, cái đầu nhỏ đặt ở cổ anh, dáng vẻ cực kỳ giống như là hai người đang dịu dàng triền miên, cô thổi khí như lan, rơi ở cần cổ ngăm đen của anh.
"Đừng viết mà! Đừng mà được không?" Mặc Sơ ôm cổ Quyền Đế Sâm và không ngừng làm nũng lấy lòng.
Quyền Đế Sâm hưởng thụ người đẹp ở trong lòng, dáng vẻ cô dịu dàng mềm mại lại xinh xắn lung linh, có đôi khi anh thật sự cảm thấy phụ nữ cũng rất giỏi, sao có thể mang thai song bào thai nhỉ!
"Cần chứ!" Lúc anh nói hai từ này, giống như hai người đang ban đêm *** vậy.
Buổi tối mười ngón tay cùng cởi, khi đang triền miên nhiệt liệt, lúc anh quá khỏe, lúc cô không chịu nổi, cô sẽ cầu xin tha thứ, không cần không cần...
Lúc nào anh nhìn đôi mắt ngập nước ấy, anh còn cứ phải nói cực kỳ rõ ràng là: "Cần chứ!"
Lúc này, tuy là đang ăn cơm, nhưng mà, Mặc Sơ vẫn đỏ mặt, tình cảnh bất đồng, nhưng hiệu quả như nhau.
Đúng vào lúc Mặc Sơ đang không lay chuyển được anh, ngoài cửa có người đang gõ cửa, luật sự đi vào: "Anh Quyền, bà Quyền!"
Mặc Sơ vội vàng đứng dậy khỏi trong lòng anh, cô gật đầu với luật sư, nhưng một bàn tay của cô vẫn lặng lẽ nhéo cánh tay anh.
Luật sư lấy ra một bản hiệp ước: "Bà Quyền, đây là dựa theo yêu cầu của anh Quyền, chúng tôi làm hợp đồng cho cô, cô có yêu cầu gì thì cũng có thể đưa ra."
Luật sư lại nhìn về phía Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, anh còn muốn bổ suyng thêm gì không?"
Quyền Đế Sâm nói: "Liên quan đến chuyện có người thuê thủy quân bôi nhọ bà Quyền trên mạng, anh gửi một phần luật sư trình bày ra, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!"
"Vâng!" Luật sư lập tức ghi lại.
Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm bảo vệ cô chăm sóc cô như vậy, cô không khỏi cảm động nhìn Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm thấy cô vẫn chưa mở hợp đồng đó ra, anh nhìn cô chăm chú: "Sao không xem?"
Mặc Sơ đỏ mặt: "Em không xem! Anh nói cái gì thì chính là cái đó!"
Đây là cô bội phục anh từ tận đáy lòng, cô bằng lòng nghe theo anh!
Quyền Đế Sâm lại không có nói gì.
Luật sư lập tức nói: "Bà Quyền, nếu cô không có ý kiến và bổ sung gì khác, thì mời cô ký tên!"
Luật sư cầm lấy văn kiện, sau đó giở đến trang cần ký tên, ngoài ra còn đưa lại một cái bút.
Mặc Sơ đã ký tên của mình vào phần bỏ trống, chỗ đó còn có cả ngày nữa.
Bởi vì là một bản in thành ba bản, nên cô và Quyền Đế Sâm mỗi người giữ một bản, còn một bản thì do luật sư làm bên thứ ba giữ cho.
Sau khi luật sư chia xong văn kiện, anh ta nói với Mặc Sơ: "Chúc mừng bà Quyền, nếu bà Quyền có thời gian rảnh thì mời cô đi xem phòng với tôi."
"Xem phòng?" Mặc Sơ khó hiểu: "Vì sao phải xem phòng?"
Luật sư càng không hiểu hơn: "Bà Quyền, cô chưa xem hợp đồng? Cũng không biết nội dung hợp đồng là gì à?"
Mặc Sơ tưởng nội dung trong hợp đồng chính là như Quyền Đế Sâm nói, đó là phạt cô làm thêm một tiếng gì gì đó, cô nào có biết là có liên quan đến phòng ở chứ?
Cô vội vàng lấy hợp đồng ra xem, kết quả cô đọc xong mà kinh ngạc luôn, đây đâu có phải nội dung "trừng phạt" đã ước định trước đó, bản hợp đồng này chính là anh đã chọn hai bất động sản có giá trị nhất, sau khi anh mua xong thì tặng hết cho cô.
Trong nháy mắt, Mặc Sơ cảm động đến nỗi lệ nóng quanh tròng, cô thật sự không biết là anh sẽ tặng quà cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.