Kiều Thanh Du đã nằm viện một thời gian dài, cô ấy vừa xuống nước, liền như một con cá vui vẻ vậy, cô ấy ở trong nước phát bọt nước kêu "bôm bốp".
Mặc Sơ một tay bắt được áo bơi của cô ấy, cô hơi căng thẳng, có thể là một lần suýt chết chìm đã để lại bóng mờ cho cô.
"Thanh Du, tớ khó chịu..." Mặc Sơ nói.
Lúc Kiều Thanh Du vội vàng đến đỡ cô, tay cô lại cầm quá chặt nên đã kéo rách áo bơi của cô ấy.
Kiều Thanh Du dở khóc dở cười: "May mà tớ biết cậu không có thiên hướng thích con gái, nếu không thì trinh tiết của tớ khó mà giữ được rồi!"
"Xin lỗi..." Mặc Sơ cũng say rồi, thế mà cô lại kéo đồ bơi của Kiều Thanh Du thành hai nửa rồi.
Giờ phút này, Kiều Thanh Du đã chìm sâu người trong nước, Mặc Sơ có thể nhìn thấy loáng thoáng hai bánh bao nhỏ của cô ấy.
Kiều Thanh Du lo lắng không yên, cô ấy ôm lấy lưng Mặc Sơ, như thế thì cô ấy sẽ không lo bị lộ ngực nữa!"
"Chúng ta lên đi!" Kiều Thanh Du nói.
Hai người lên đến trên bờ, Mặc Sơ thở hổn hển, Kiều Thanh Du cũng che lại ngực của mình rồi, mặc dù là phẳng, nhưng vẫn là ngực con gái, cô ấy còn có thể như thế đỡ Mặc Sơ đứng.
Hai người giống như là liền thể đi vào trong phòng nghỉ, Kiều Thanh Du thấy sắc mặt cô tái nhợt: "Cậu sao rồi? Hay là đi bệnh viện nhé?"
"Lần trước tớ bị người đẩy vào hồ bơi suýt thì chết đuối, hôm nay tớ chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752111/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.