Chỉ cần có Cố Trạch Dã ở đây, anh ta sẽ cho cô ấy một nơi tránh gió tránh mưa, bất kể cô ấy có chuyện gì, anh ta cũng sẽ nhét cô ấy dưới cánh chim của anh ta.
Cố Vãn Vãn khóc sướt mướt: "Anh, anh, em nhớ mọi người..."
Cố Trạch Dã vỗ nhẹ lên lưng của cô ấy, lúc anh ta nhìn Cố Vãn Vãn, ánh mắt cũng dịu dàng như nước.
Anh ta kệ cho Cố Vãn Vãn khóc lóc trong lòng anh ta, anh ta chờ cô ấy khóc đủ rồi, cô ấy ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ: "Anh, chúng ta đi thôi!"
Cố Trạch Dã gật đầu: "Anh có một căn biệt thự độc lập ở ngoại ô, kể cả bố mẹ cũng không biết, em cứ ở đó đi, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám thai định kỳ cho em."
"Vâng!" Cố Vãn Vãn hoạt bát thơm một cái lên mặt anh ta: "Em thích anh nhất, yêu anh nhất luôn!"
Mặc Hàm lấy tay nhỏ che mặt: "Dì Vãn Vãn xấu hổ! Vừa khóc vừa cười!"
Cố Vãn Vãn vẫy tay với cô bé: "Dì đi trước đây, hoan nghênh mọi người đến làm khách!"
Cố Trạch Dã tự lái xe, anh ta đỡ Cố Vãn Vãn lên xe, hơn nữa còn thắt dây an toàn cho cô ấy, sau đó anh ta mới lái xe rời đi.
Mặc Sơ thấy Cố Vãn Vãn được Cố Trạch Dã yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay như thế, trong lòng cô cũng vui mừng.
"Sơ Sơ, chúng ta cũng đi thôi! Đúng rồi, chắc ông Quyền đã tan làm rồi nhỉ! Chúng ta đi đón ôn ấy tan làm!" Mặc Hàm nói: "Thế mà ông ấy không đến New
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752106/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.