Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ, anh có bảo cô tới đây làm cái gì sao?
"Cố Mộc Thành, đừng nói nữa!" Mặc Sơ nói.
"Sao tôi lại không được nói?" Suy cho cùng thì Cố Mộc Thành là thanh niên trẻ tràn đầy tinh lực và nhiệt huyết, anh ta tức giận nói: "Nhìn thấy chưa? Người đàn ông không mặc quần kia, lấy danh nghĩa của anh đi đâm xe vào một phóng xe, trùng hợp là phóng viên đó là bạn thân của Mặc Sơ, kết quả thì sao? Lẽ thường tình, rất nhiên Kiều Thanh Du trách anh hận cô ấy, cũng không để ý đến Mặc Sơ, Mặc Sơ thì chịu tin việc đó là anh làm! Vì thế chúng tôi tự đi bắt tội phạm!"
Trong lòng Quyền Đế Sâm cũng lấy làm kinh ngạc, nơi thị phi thế này, cô cũng dám đích thân tới ư?
Nhưng trong nháy mắt, lồng ngực của anh lại như một thảo nguyên bao la, màu lục mênh mông bát ngát kia, tựa như hợp làm một với bầu trời, khiến cho lòng dạ của người ta cũng trở nên rộng dần.
Mà cảm giác mênh mông bát ngát này, là một người phụ nữ mang lại cho anh!
Quyền Đế Sâm nhìn Trịnh Ngạo Tuyết một cái: "Ngạo Tuyết, giao cho cô xử lý, có xử lý tốt được không?"
"Này là coi thường bản lĩnh của tôi đấy!" Trịnh Ngạo Tuyết cười hắc hắc: "Vữa nãy tôi là người đi bắt anh ta đấy! Tôi một chiêu cầm nã thủ, anh ta liền không còn đất diễn!"
"Tốt lắm, có kết quả thì gọi cho tôi!" Quyền Đế Sâm đưa tay về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752075/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.