Chương trước
Chương sau
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ, anh có bảo cô tới đây làm cái gì sao?
"Cố Mộc Thành, đừng nói nữa!" Mặc Sơ nói.
"Sao tôi lại không được nói?" Suy cho cùng thì Cố Mộc Thành là thanh niên trẻ tràn đầy tinh lực và nhiệt huyết, anh ta tức giận nói: "Nhìn thấy chưa? Người đàn ông không mặc quần kia, lấy danh nghĩa của anh đi đâm xe vào một phóng xe, trùng hợp là phóng viên đó là bạn thân của Mặc Sơ, kết quả thì sao? Lẽ thường tình, rất nhiên Kiều Thanh Du trách anh hận cô ấy, cũng không để ý đến Mặc Sơ, Mặc Sơ thì chịu tin việc đó là anh làm! Vì thế chúng tôi tự đi bắt tội phạm!"
Trong lòng Quyền Đế Sâm cũng lấy làm kinh ngạc, nơi thị phi thế này, cô cũng dám đích thân tới ư?
Nhưng trong nháy mắt, lồng ngực của anh lại như một thảo nguyên bao la, màu lục mênh mông bát ngát kia, tựa như hợp làm một với bầu trời, khiến cho lòng dạ của người ta cũng trở nên rộng dần.
Mà cảm giác mênh mông bát ngát này, là một người phụ nữ mang lại cho anh!
Quyền Đế Sâm nhìn Trịnh Ngạo Tuyết một cái: "Ngạo Tuyết, giao cho cô xử lý, có xử lý tốt được không?"
"Này là coi thường bản lĩnh của tôi đấy!" Trịnh Ngạo Tuyết cười hắc hắc: "Vữa nãy tôi là người đi bắt anh ta đấy! Tôi một chiêu cầm nã thủ, anh ta liền không còn đất diễn!"
"Tốt lắm, có kết quả thì gọi cho tôi!" Quyền Đế Sâm đưa tay về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của anh, anh kéo cô đến trước mặt Trịnh Ngạo Tuyết: "Đây là Trịnh Ngạo Tuyết..."
Lúc anh còn chưa giới thiệu Mặc Sơ, Trịnh Ngạo Tuyết ngược lại rất sảng khoái kêu: "Chị dâu!"
Mặc Sơ cũng giống như Quyền Đế Sâm, gọi tên của cô ấy: "Ngạo Tuyết..."
Trịnh Ngạo Tuyết khoác tay lên vai Mặc Sơ: "Thực ra, cô thật sự rất rối loạn, rối loạn giống Quyền trưởng quan, cuộc sống của hai người trôi qua như thế nào vậy? Cô cứ nói cho toi biết, cô là vợ của Quyền Đế Sâm, không được sao?"
Mặc Sơ mỉm cười, cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm kéo cô đi ra ngoài.
Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe của anh, Mặc Sơ mới nhận ra Cố Mộc Thành chưa có đi ra: "Đế Sâm, vẫn còn một người..."
Quyền Đế Sâm nhìn cô, nhưng lại không có nói gì.
"Còn Cố Mộc Thành nữa..." Mặc Sơ kéo góc áo anh: "Anh ra tới cùng em, em không thể không có nghĩa khí, để anh ta ở lại, xin anh đấy, được không?"
Quyền Đế Sâm nhìn cô, bàn tay to chế trụ cái ót của cô: "Bà Quyền, anh còn chưa tính sổ với em, em thì hay rồi, còn dám xin tha với anh hả?"
Trong nháy mắt, Mặc Sơ mở to mắt, cô chớp mắt, hàng mi dài cũng chớp chớp: "Xin anh đó..."
"Không được!" Quyền Đế Sâm mở cửa xe, ý bảo cô lên xe: "Để Ngạo Tuyết giáo huấn anh ta!"
"A..." Mặc Sơ rất lo lắng, cô ôm chặt eo anh không buông: "Thực ra Cố Mộc Thành rất đơn giản, công phu của Ngạo Tuyết lợi hại lắm đó, cô ấy đánh anh ta bị thương thì sao?"
Quyền Đế Sâm không hề khách khí tổn thương Cố Mộc Thành: "Một người đàn ông không đánh lại một người phụ nữ, nhóc con miệng còn hôi sữa như thế còn tới làm gì? Còn bắt tội phạm nữa chứ? Lên xe, về nhà trước rồi thu thập em!"
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh: "Sao anh có thể dung túng Mặc Tuyết như thế? Cô ấy là quân nhân có phải không? Chẳng phải quân và dân thì nên thân thiết một nhà sao? Sao anh có thể dung túng Mặc Tuyết đánh anh ta hả?"
"Em còn bảo vệ tên nhóc đó hả?" Quyền Đế Sâm một tay xách cô lên ghế phó lái, lưu loát thắt dây an toàn cho cô, khi Mặc Sơ còn muốn tự cởi ra thì anh hoàn toàn nổi giận!
"Mặc Sơ, anh cho em biết cái giá của việc chọc giận anh là gì chưa?" Trong đôi mắt của Quyền Đế Sâm cơ hồ có thể phun ra lửa: "Có phải em muốn anh trói em lại đúng không?"
Mặc Sơ cảm thấy anh vô cùng bất công, rõ ràng anh đã buông thả Trịnh Ngạo Tuyết, anh còn hung dữ với cô!
Quyền Đế Sâm thấy cái cô mặc là váy, một tay của anh ôm eo cô, nâng cô lên một chút, một tay còn lại thì cấp tốc cởi quần lót trong váy cô ra...
"Quyền Đế Sâm, anh trả lại cho em!" Mặc Sơ ngượng chín mặt, sao anh có thể như thế...
Quyền Đế Sâm nhìn vải dệt màu sắc trong bàn tay một chút: "Nếu em còn không nghe lời, anh sẽ cởi luôn cái váy của em ra."
Mặc Sơ cắn răng trừng mắt nhìn anh: "..."
Lúc này, anh thuận tay bỏ vào trong túi quần của anh, quay đầu xe, anh bắt đầu rời đi.
Mặc Sơ quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khép chặt hai đầu gối, cái váy cô mặc là váy dài tới gối, người ngoài không nhìn được gì, nhưng muốn qua cái cửa tâm lý của mình, thì vẫn tương đối khó.
Huống hồ, người đàn ông kia còn bỏ vào trong túi quần của anh.
Mặt Mặc Sơ đỏ như quả táo, hơn nữa nhịp tim cũng đang gia tốc, ai mà ngờ được là cậu chủ Quyền luôn nghiêm túc mà lạnh lùng sẽ làm cái chiêu này cơ chứ?
Quyền Đế Sâm không có lái xe về nhà, anh dừng xe ở cửa một khách sạn cực kỳ nổi tiếng, lập tức có em trai bãi đỗ xe đi đỗ xe giúp anh.
Mặc Sơ cũng không dám xuống xe, cô hỏi anh: "Sao không về nhà?"
"Ăn cơm trước!" Quyền Đế Sâm đưa tay ra sau lưng, cửa khách sạn, ánh đèn rực rỡ, chiếu vào anh càng rực rỡ.
Mặc Sơ có cảm thấy có một chút trống không, cô chạy nhanh đến bên cạnh anh, cô vội vàng khoác tay lên cánh tay của anh, hình như như thế mới có cảm giác an toàn.
Cô cũng đói rồi! Buổi trưa ăn cơm thì có chút không tập trung, giờ đã muộn lắm rồi, cô còn chưa ăn cơm tối!
Cô và Quyền Đế Sâm cùng đi vào phòng, Quyền Đế Sâm gọi món, nhân viên phục vụ bê món lên nhanh chóng.
Mặc Sơ ăn như hổ đói, cô cũng không cần hình tượng nữa, cô phải ăn no thì mới có thể đấu với anh được!
Bụng đói, làm sao làm được cách mạng!
Quyền Đế Sâm thấy cô đói thành dạng này, đôi mắt anh càng thâm thúy hơn mấy phần, anh ăn khá ít, trái lại cô thì một mực cắm đầu ăn.
Sau khi Mặc Sơ ăn no, cô thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thất thần, cô vươn đầu, nhìn thấy trong túi quần của anh, quần lót màu trắng của cô vẫn còn.
Cô lặng lẽ đưa tay qua, khi đầu ngón tay đã chạm đến, kết quả người đàn ông này quay đầu lại, cô giật cả mình, vả lại không có ngồi vững, chút thẳng vào trong lòng anh.
"Cho em..." Cô nhỏ giọng nói.
Quyền Đế Sâm cong môi mỏng: "Đây là lần đầu tiên bà Quyền cầu... hoan ái!"
Mặc Sơ: "..."
Cái cô muốn là quần lót, đâu có cầu... hoan ái với anh cơ chứ?
Cô quẫn chết đi được!
"Em có thể giải thích!" Mặc Sơ lập tức nói: "Đế Sâm, anh nghe em giải thích có được không?"
"Anh kính cẩn lắng nghe!" Quyền Đế Sâm nhìn người phụ nữ ở trong lòng.
Mặc Sơ nhìn ngũ quan thân thể cường tráng như điêu khắc của anh: "Trong lòng em, em tuyệt đối không tin, anh là người sẽ ra tay với Thanh Du, cho nên, em mới đi tìm hung thủ! Em không muốn bất kỳ người nào hiểu nhầm anh, càng không muốn bạn thân của em sẽ căm ghét anh!"
Đôi mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Em tình nguyện nói cho Cố Mộc Thành biết, nhưng lại không chịu nói cho anh biết hả? Nếu không phải Ngạo Tuyết bắt được bọn em, hai người vẫn đang ở cùng nhau hả?"
"Không phải như thế..." Mặc Sơ sốt ruột loay hoay trong ngực anh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.