Chương trước
Chương sau
"Không thể nào!" Mặc Sơ lựa chọn tin tưởng Quyền Đế Sâm.
Cô nhớ rõ, hôm qua đúng là Quyền Đế Sâm có gọi cho Tả Điện Vũ bảo là giáo huấn Kiều Thanh Du, nhưng mà, sau khi cô xin xỏ, thì anh không làm thế nữa.
Anh nhất ngôn cửu đỉnh (nói lời giữ lời),anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lật lọng như thế.
Cô tin anh! Tin tưởng anh một trăm phầm trăm, tin anh tuyệt đối.
Kiều Thanh Du dưng dưng nước mắt, nhìn Mặc Sơ rồi nói: "Chính tai tớ nghe thấy tên tài xế đâm tớ nói, anh ta đội mũ lưỡi trai, khiến cho người ta không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta ra sao, anh ta nói, cậu chủ Quyền Đế Sâm kêu người tới đâm tớ, đây là giáo huấn mà anh ta dành cho tớ, anh ta ghét nhất là có phóng viên buôn chuyện về anh ta, Mặc Sơ, cậu có thể bảo vệ anh ta, nhưng, tớ cũng tin vào cái mà chính tai tớ nghe được, tớ không dám nói gì với cảnh sát, bởi vì, tớ mà dám gọi tên anh ta, có lẽ lần sau cái mà tớ mất chính mà tính mạng, chứ không đơn giản là bị đâm gãy chân như này."
"Không thể nào! Thanh Du, thời gian tớ và Đế Sâm ở chung không dài, nhưng tớ tin tưởng nhân cách của anh ấy!" Mặc Sơ lập tức giải thích: "Có khi là có người đang hãm hại anh ấy thì sao? Có người cố tình mượn danh của anh ấy, nói là anh ấy đã tông cậu, sau đó khiến cho cậu hận anh ấy!"
"Người nào sẽ làm chuyện này?" Kiều Thanh Du kích động quát to: "Tớ bất quá là một phóng viên nhỏ vừa mới về nước, ai sẽ mua người hại tớ chứ?"
"Thanh Du, tớ biết chuyện này đã đả kích rất lớn đối với cậu, nhưng mà, cậu có thể tin tưởng tớ được không?" Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Tớ sẽ điều tra rõ, cho cậu một công đạo! Được không?"
Kiều Thanh Du không muốn để ý tới cô!
Kiều Thanh Du quay mặt sang phía khác, trong suy nghĩ của cô ấy, Mặc Sơ đã thay đổi rồi, cô không còn là Mặc Sơ của trước đây nữa, bây giờ cô chỉ một lòng bảo vệ Quyền Đế Sâm thôi.
Mặc Sơ biết, dưới tình hình là cô không có bất kỳ bằng chứng nào, nếu muốn chứng minh Quyền Đế Sâm không phải hung thủ của vụ thuê người giết người này, là rất khó khăn.
Tất nhiên là cô không thể hỏi thẳng Quyền Đế Sâm rồi, Quyền Đế Sâm tốt với cô như thế, sao cô có thể nghĩ anh như vậy?
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng bệnh, cô thấy Cố Mộc Thành đang chờ cô.
"Cố Mộc Thành, anh chăm sóc cho cậu ấy nhé!" Mặc Sơ nói: "Cậu ấy không có người thân gì trong nước, nếu mà có chuyện, nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
Cố Mộc Thành gật đầu: "Có lẽ, chuyện này là Quyền Đế Sâm làm thật, cũng không chắc, cô đừng đưa ra kết luận sớm như vậy!"
"Không thể nào!" Mặc Sơ tin tưởng Quyền Đế Sâm tuyệt đối: "Anh ấy đã đồng ý với tôi thì sẽ không nhằm vào Kiều Thanh Du nữa, chắc chắn là có người hãm hại anh ấy!"
"Mục đích của việc hãm hại là gì?" Cố Mộc Thành hỏi.
"Trước mắt chưa rõ." Mặc Sơ kiên định giữa vững lập trường của mình.
Cố Mộc Thành nhìn cô: "Cô bị anh ta hạ thuốc *** rồi à? Vì anh ta mà bị quỷ ám hả?"
"Nếu như có một người cứu tôi ra khỏi nhà tù và khỏi kẻ đã hãm hại tôi khi tôi bốn bề thọ địch, bơ vơ không nơi nương tựa, nếu có một người không so đo việc tôi đã sinh con với người đàn ông khác, coi con của tôi như con đẻ, anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy, thì tại sao lại lừa tôi?" Trong lòng Mặc Sơ tự có tính toán, cô có thể đánh giá được Quyền Đế Sâm, nhân cách và mị lực của con người này mạnh mẽ cỡ nào.
Cố Mộc Thành có chút buồn bực: "Lần trước cô giám định DNA, là giám định hai đứa con và anh ta hả?"
"Anh không xem à?" Mặc Sơ cũng hơi bất ngờ.
"Tôi xem làm gì?" Cố Mộc Thành lấy phương thức đặc biệt của người trẻ, nhún vai: "Đó là *** của cô, tôi là bác sĩ, tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi."
Mặc Sơ gật đầu: "Tôi đi đây! Anh chăm sóc Thanh Du nhé."
Mặc Sơ đi ra khỏi bệnh viện, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng đặc biệt đau lòng, Quyền Đế Sâm là người thân mật bên gối của cô, Kiều Thanh Du là người bạn thân thiết nhất của cô, hai người này, cô không hy vọng bất kỳ người nào xảy ra chuyện, huống hồ, còn là chồng mình tông xe vào bạn thân của mình.
Mặc Sơ nhất định phải biết rõ toàn bộ chân tướng của sự việc, nếu không cô khó mà ngủ yên được.
Lúc cô đang vẫy tay gọi xe, bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao đi đến trước mặt cô: "Lên xe!"
Mặc Sơ trừng mắt nhìn người trên xe, thiếu gia chính là thiếu gia, đi làm ở bệnh viện mà còn lái siêu xe!
"Chẳng phải cô muốn đi điều tra chuyện của Kiều Thanh Du sao?" Cố Mộc Thành nói: "Vừa khéo tôi đang rảnh, cùng đi đi!"
Mặc Sơ lên xe, hai người cùng đi đến nơi xảy ra tai nạn.
Cố Mộc Thành và Mặc Sơ xuống xe, kiểm trai tình hình xung quanh một chút, Cố Mộc Thành nói: "Chúng ta có thể đi đến cục giao thông xem dáng vẻ của chiếc xe đó trước, với cả hình dáng của người lái xe, huống hồ, nếu mà là người đâm xe chuyên nghiệp, không khó để tìm ra thân phận của anh ta!"
"Anh nói cứ như thể mình là Sê Lốc Hôm ý nhỉ?" Mặc Sơ nhìn anh ta.
Cố Mộc Thành lại bật cười: "Cô không biết à? Watson chính là bạn thân của Sê Lốc Hôm, hai người cùng nhau phá án, Watson cũng là bác sĩ đấy!"
"Anh thật đúng là không biết xấu hổ!" Mặc Sơ cảm thấy người trẻ tuổi này da mặt dày!
"Cảm ơn đã khích lệ!" Cố Mộc Thành khởi động xe: "Nào, lên đi, chúng ta đến cục giao thông, xem video đã thu lại."
Cố Mộc Thành thông qua quan hệ ở cục giao thông, lấy được thông tin của chiếc xe đó, kết quả là xe đã đổi biển số, thông tin thật của chiếc xe cũng không điều tra ra được, tài xế cũng chỉ có một cái bóng lưng, quả đúng như lời Kiều Thanh Du nói, đội mũ lưỡi trai.
"Manh mối đến đây là đứt đoạn rồi!" Mặc Sơ nói: "Có còn cách khác không?"
Cố Mộc Thành vỗ tay một cái: "Tôi là ai cơ chứ? Sao có thể không có cách chứ?"
Nhưng mà, ngay sau đó anh ta lại càu nhàu một câu, anh ta chịu khó rửa sạch tội danh cho tình địch thế này, đúng là yêu không giới hạn mà!
Anh ta đánh dấu lại toàn bộ quãng đường của chiếc xe đã đổi biển này lại, lúc quan sát chiếc xe này biến mất ở trong video, anh ta đã đánh dấu một nơi.
"Có nhìn ra được lân cận có gì đặc biệt không?" Cố Mộc Thành chỉ vào bản đồ 3D.
Mặc Sơ nói: "Có quán bar, sòng bạc, tiệm làm tóc, toàn là chỗ ăn chơi... đoán chừng anh ta tông người bị thương xong, người thuê anh ta đã cho anh ta một số tiền, anh tới để tiêu sài!"
"Đi!" Cố Mộc Thành lái xe, đi về phía đó.
Hai người xuống xe ở phố giải trí, thời điểm này chưa đến giờ trưa, phố giải trí cũng chưa mở cửa.
Cố Mộc Thành cũng lợi dụng thời gian hiện tại, tìm được người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đi vào một quán ăn chơi.
"Anh ta là đi chơi gái à?" Mặc Sơ chỉ vào một tiệm uốn tóc: "Hơn nữa, có thể nhìn ra là anh ta còn là khách quen, thế thì dễ làm rồi!"
Cố Mộc Thành gật đầu: "Chúng ta đi ăn cơm trước, tốt nhất là chập tối hãng tới."
Cố Mộc Thành cũng đã tìm được một quán ăn khá chất lượng ở gần đó, Mặc Sơ cầm thực đơn rồi nói: "Anh gọi món, tôi mời khách!"
"Tôi phải ăn một trận của cô mới được!" Cố Mộc Thành đùa cô.
"Được, tôi đi vào nhà vệ sinh trước đã." Mặc Sơ cầm túi xách của mình lên, lúc cô đi về phía nhà vệ sinh, không ngờ rằng, lại đụng phải Quyền Đế Sâm ở trong quán ăn này.
Bên cạnh anh, còn có một người đẹp mà cô chưa gặp bao giờ, người đẹp này nhìn qua anh khí bức người tư thế oai hùng hiên ngang!
Quyền Đế Sâm cũng đã nhìn thấy cô, với cả Cố Mộc Thành đang dựa vào bàn ngồi cách đó không xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.