"Không thể nào!" Mặc Sơ lựa chọn tin tưởng Quyền Đế Sâm.
Cô nhớ rõ, hôm qua đúng là Quyền Đế Sâm có gọi cho Tả Điện Vũ bảo là giáo huấn Kiều Thanh Du, nhưng mà, sau khi cô xin xỏ, thì anh không làm thế nữa.
Anh nhất ngôn cửu đỉnh (nói lời giữ lời),anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lật lọng như thế.
Cô tin anh! Tin tưởng anh một trăm phầm trăm, tin anh tuyệt đối.
Kiều Thanh Du dưng dưng nước mắt, nhìn Mặc Sơ rồi nói: "Chính tai tớ nghe thấy tên tài xế đâm tớ nói, anh ta đội mũ lưỡi trai, khiến cho người ta không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta ra sao, anh ta nói, cậu chủ Quyền Đế Sâm kêu người tới đâm tớ, đây là giáo huấn mà anh ta dành cho tớ, anh ta ghét nhất là có phóng viên buôn chuyện về anh ta, Mặc Sơ, cậu có thể bảo vệ anh ta, nhưng, tớ cũng tin vào cái mà chính tai tớ nghe được, tớ không dám nói gì với cảnh sát, bởi vì, tớ mà dám gọi tên anh ta, có lẽ lần sau cái mà tớ mất chính mà tính mạng, chứ không đơn giản là bị đâm gãy chân như này."
"Không thể nào! Thanh Du, thời gian tớ và Đế Sâm ở chung không dài, nhưng tớ tin tưởng nhân cách của anh ấy!" Mặc Sơ lập tức giải thích: "Có khi là có người đang hãm hại anh ấy thì sao? Có người cố tình mượn danh của anh ấy, nói là anh ấy đã tông cậu, sau đó khiến cho cậu hận anh ấy!"
"Người nào sẽ làm chuyện này?" Kiều Thanh Du kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752073/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.