Mặc Sơ ngẩn ra, Mặc Hàm nói New York có bão, cô đi thế nào?
“Em có biết, người lớn là tấm gương của con cái, một lời một hành động cũng sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ và sự phát triển của chúng.” Vẻ mặt Quyền Đế Sâm lạnh lùng.
Mặc Sơ thấy anh dạy dỗ mình, cô bối rối: “Anh đến New York tham gia buổi họp mặt phụ huynh sao?”
“Không phải anh đã nhận lời rồi sao?” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cháo lên.
Nhân viên phục vụ múc ra hai chén, đặt ở trước mặt Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ, cháo lươn nóng hổi, toả khói mù mịt, cũng khiến tầm mắt Mặc Sơ mơ hồ.
Cô thật sự không ngờ, chuyện Quyền Đế Sâm đồng ý với cô, anh cũng không ngại mưa gió đến tham gia.
Điều này khiến Mặc Sơ vô cùng cảm động.
Đó là con của cô đó.
“Thế nhưng con em nói New York có bão.” Mặc Sơ chờ nhân viên phục vụ lui ra, cô nhỏ giọng giải thích.
“Bão?” Quyền Đế Sâm lấy điện thoại di động, mở dự báo thời tiết lên. Sau khi tìm New York, anh nói với cô: “Nhìn xem, chỗ nào viết có bão?”
Mặc Sơ nhìn một cái, quả nhiên không có bão.
Thế nhưng tại sao Mặc Hàm lại gạt cô chứ?
Lúc hai người ăn cháo lươn, Mặc Sơ lột vỏ tôm đặt vào khay.
“Có ăn được lươn không?” Quyền Đế Sâm hỏi cô một câu.
Mặc Sơ nhìn anh, xuyên qua lớp khói mù của cháo lươn, cô biết người đàn ông duy nhất gỡ xương cá cho cô chính là người đang ngồi đối diện cô.
Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752063/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.