Trong thư phòng.
An Ngôn gõ cửa đi vào, giày cao gót nện vào nền nhà phát ra âm thanh trong trẻo.
Chỉ dựa vào tiếng động này, Quyền Đế Sâm cũng biết, không phải Mặc Sơ tới.
Từ trước tới giờ, mỗi khi cô bước đi đều nhẹ tay nhẹ chân, đặc biệt là ở nhà, cô sẽ thay một đôi dép bông thoải mái, thậm chí còn đi chân trần.
“Đế Sâm.” An Ngôn đi tới trước bàn làm việc của anh: “Thức ăn đã có trên bàn.”
Quyền Đế Sâm không để ý đến cô ta, anh vẫn còn ở trước máy vi tính, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào máy tính, anh xem An Ngôn như vô hình.
An Ngôn có chút lúng túng, thế nhưng cô ta thay đổi suy nghĩ một chút, cô ta và anh ở trong thư phòng càng lâu, Mặc Sơ sẽ càng nghi ngờ.
Hơn nữa, An Ngôn muốn đến nơi này, cô ta vừa cười…
Sau khi Quyền Đế Sâm làm xong công việc trên tay, anh đi xuống lầu lập tức nhìn thấy hai tay Mặc Sơ đang đặt trên tai, đang ngẩn người.
Tầm mắt cô không có tiêu cực, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô yên tĩnh ngồi bên cạnh bàng ăn.
Cho đến khi tiếng giày cao gót của An Ngôn nên xuống đất, mới khiến An Ngôn khôi phục tinh thần.
Lúc này, cô đã nhìn thấy Quyền Đế Sâm và An Ngôn đi tới trước mặt cô.
Vừa rồi, Mặc Sơ vẫn như có điều suy nghĩ, giờ phút này lại tươi cười chào đón.
Cô múc cho Quyền Đế Sâm một chén canh: “Em thấy giáo viên dinh dưỡng nói, trước khi ăn cơm ăn một chén canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752044/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.