Mặc Sơ nghẹn ngào kêu lên: "Vãn Vãn."
Cố Vãn Vãn cũng trông thấy cô, hai người cách nhau mấy cái bàn, đưa mắt nhìn đối phương nhưng không có ai tiến về phía trước cả.
Cố Vãn Vãn hoàn toàn không ngờ cuối cùng Mặc Sơ lại xoay chuyển tình thế, vận đổi sao dời mà trở thành bà Quyền, còn bản thân cô ấy thì lại trơ trọi lẻ loi, một mình ôm con, còn phải chịu ngàn lời trách móc của bố mẹ. Nếu không có Cố Trạch Dã bảo vệ thì e là cô ấy đã bị bố mẹ mắng chửi đến chết rồi.
Mặc Sơ ngắm nhìn Cố Vãn Vãn, cô phục hồi tinh thần rồi tiến đến bên cạnh cô ấy: "Vãn Vãn, cậu khỏe không?"
Trong lòng Mặc Sơ cảm thấy khó chịu vô cùng, một người phụ nữ chưa chồng mà chửa thực sự phải chịu rất nhiều áp lực.Trước đây cô cũng đã nhắc nhở Cố Vãn Vãn về điều đó nhưng cô ấy vẫn cố chấp không nghe.
"Bà Quyền, có chuyện gì không?" Cố Vãn Vãn trả lời bằng giọng lạnh lùng.
Đúng là bây giờ cô đã là bà Quyền rồi nhưng trong lòng cô hiểu rõ hai từ "bà Quyền" này có ý nghĩa như thế nào, liệu cô có phải chỉ là một quân cờ trong tay Quyền Đế Sâm hay không?
Cô biết hôm tổ chức lễ kết hôn, Cố Vãn Vãn thực sự rất dũng cảm vì dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không dám hỏi Quyền Đế Sâm rằng anh có muốn cưới mình làm vợ hay không.
"Vãn Vãn." Mặc Sơ ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cậu đi một mình à?"
"Tôi không tốt số được như cậu." Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752033/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.