Quyền Đế Sâm cũng không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: "Không phải cô uống thuốc người thai sao?"
Cô có nghĩ tới, có nên sinh con cho anh không.
Mặc Sơ vừa nghe anh nói như vậy, cô cắn cắn môi: "Tôi chỉ nghĩ, cuối cùng anh cũng kết hôn với người khác, tôi thật sự thấy có lỗi khi đứa trẻ không có bố."
Lúc này, Quyền Đế Sâm đặt tay lên bụng cô: "Có thì sinh là được."
Mặc Sơ ngạc nhiên, cô lại nhìn anh, trong lúc bất chợt không biết nên nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: "Tôi không phải Lý Tử Hãn, đừng dùng tiêu chuẩn của người khác đánh giá tôi."
Mắt Mặc Sơ ngân ngấn nước mắt, cô đưa tay ôm lấy anh: "Đế Sâm, Đế Sâm."
Quyền Đế Sâm xoa đầu cô, không nói gì, nhưng mà lại ôm cô vào lòng.
"Tôi có thể hỏi một chuyện nữa được không?" Mặc Sơ rưng rưng nhìn anh: "Tại sao anh bắt buộc phải kết hôn với Long Yên?"
Cô mơ hồ cảm thấy, ngoại trừ lợi ích ra, vẫn còn nguyên nhân khác.
Lúc này, mắt Quyền Đế Sâm có chút ác liệt: "Mặc Sơ, cô luôn biết tiến lùi, biết ranh giới cuối cùng của tôi."
Mặc Sơ gật đầu, mới vừa rồi còn cảm động vì anh. Giờ phút này, cô liền hiểu, người đàn ông này thật sự vô cùng khó đoán.
"Là tôi không nên hỏi." Mặc Sơ thấp giọng nói.
Cô cũng rời khỏi ngực anh, vòng ôm dù ấm áp tới đâu cũng không phải của anh.
Quyền Đế Sâm biết mình hơi lớn tiếng, anh cũng không nói gì nữa: "Cô nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752000/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.