Nếu như chỉ có rất nhiều ánh mắt lạnh lùng châm chọc, Mặc Sơ vẫn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà bố của con mình thì Mặc Sơ cũng không biết anh là ai.
Từ trước đến nay cô không muốn tìm hiểu về anh, cô không biết anh đang ở nơi nào, đang làm gì, cô và con đột ngột xuất hiện sẽ mang đến hậu quả gì?
Cô có thể làm một bà mẹ đơn thân, cũng có thể chịu đựng ngôn ngữ lạnh băng của người khác.
Nhưng mà cô không thích người khác nhằm vào con của cô như vậy!
Mộc Khuynh Thành không nhìn nổi, anh ta lập tức nói: "Tất cả mọi người phân xử thử đi, xem thử con ai mới là đứa nhỏ không có bố dạy dỗ?"
Kết quả, miệng lưỡi quần chúng đều chinh phạt hai mẹ con Phương Chân Dương và San San.
"Nhìn qua là biết hai mẹ con nhà này ăn hiếp con gái nhà người ta..."
"Còn nói thời buổi bây giờ là thời buổi đua bố, San San, cha của cháu là Tổng thống nước ta hả…”
"Nếu như ngài Tổng thống của chúng ta là người như vậy thì chúng ta còn tuyển cử làm quái gì..."
Ở quốc gia này, chức vị lớn nhất cũng chính là Tổng thống, bố của San San có thể là ông ấy không?
Phương Chân Dương bị mọi người châm chọc nghẹn lời, cô ta mang San San chạy mất dép.
Mộc Khuynh Thành bế Hàm Hàm lên rồi nói với Mặc Sơ: "Đi bệnh viện đi, sát khuẩn cho đứa bé rồi băng bó một chút, đừng để nhiễm trùng."
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Để tôi bế cho!"
"Không sao! Sức lực tôi lớn!" Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/751991/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.