Mặc Hàm sức yếu không bế nổi Tiểu Chu, lại thấy San San nói vậy, không vui nói: "Em ấy chỉ là một đứa bé, sao chị không có lòng thương người gì vậy?"
San San hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo nói: "Dù sao nó làm dơ váy của tôi là nó không đúng rồi!"
Mặc Hàm thở dài một tiếng, cô bé nắm tay Tiểu Chu: “Được rồi, Tiểu Trư Trư, chúng ta rộng lượng một chút, không thèm so đo với người khác. Đợi lát nữa chị gọi dì phục vụ lấy thêm bong bóng cho em nhé. Bây giờ chúng ta về chỗ đi, được không nào?”
Tiểu Chu lau nước mắt, tựa như nghe hiểu lời Mặc Hàm, ngoan ngoãn đi theo chị trở về.
Phương Kiến Hải nói: "San San, đều là bạn nhỏ với nhau, đừng nên nhỏ nhen như vậy!"
Phương Chân Dương lập tức nói: "Vốn dĩ San San nhà chúng ta tài trí hơn người, nhìn qua là biết hai đứa kia chỉ là hai đứa con hoang! Kiến Hải, sao em lại che chở người ta, nói San San nhà chúng ta?"
"Chị..." Phương Kiến Hải nhíu mày: "Chị không dạy đứa bé như vậy..."
"Trong lòng chị hiểu rõ hơn em!" Phương Chân Dương nói: "Đúng rồi, San San nhà chúng ta có cơ hội làm ngôi sao nhí xinh đẹp nhất, tài năng nhất đúng không? Còn về con nhỏ Hàm Hàm gì kia thì em hãy âm thầm xử lý ổn thỏa đi, đừng để ai biết.”
"Em biết rồi." Phương Kiến Hải gật đầu một cái.
Mặc Hàm dẫn Tiểu Chu, Đại Chu lập tức muốn đi tính sổ: "Nước miếng của Tiểu Trư Trư nhà chúng ta cũng là nước miếng thơm chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/751973/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.