Làm sao Mặc Sơ quên được là Trương Thịnh Tùng đã hãm hại cô vào tù, quên chuyện cô bị cảnh sát dùng roi đánh, nhưng mà thế giới này thật nhỏ, chỉ chớp mắt lại đụng phải!
Mặc Sơ không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nói với Trương Thịnh Tùng: "Tổng giám đốc Trương, mời tới phòng làm việc của tôi nói chuyện!"
Trương Thịnh Tùng đi vào phòng làm việc của cô, ông ta đóng cửa lại, cứ như muốn đè Mặc Sơ rồi ức hiếp trong phòng làm việc, dù sao cấp trên của cô cũng đang ức hiếp cô!
Mặc dù Mặc Sơ rất tức giận, nhưng cô cố nén giận, cầm điện thoại lên, giả vờ bấm số, trên mặt cũng mỉm cười ngọt ngào: "Tổng giám đốc Quyền, xin lỗi, tôi phải tăng ca, chắc một lúc nữa mới qua đó ăn tối được!"
Cô biết Trương Thịnh Tùng đang có lòng muốn trả thù, cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, mà Quyền Đế Sâm đúng là là cái ô tốt nhất để bảo vệ cô.
Trương Thịnh Tùng thấy cô thật sự thân với Quyền Đế Sâm thì cũng không dám càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện công: "Tôi cần một cô gái có khuôn mặt trứng và vóc dáng giống như cô Mặc vậy, tìm được thì gọi điện thoại cho tôi!"
"Được thôi, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của Tổng giám đốc Trương." Mặc Sơ nhớ kỹ từng câu: "Nếu như Tổng giám đốc Trương không có chuyện gì nữa thì tôi tan làm trước đây!"
Hai mắt của Trương Thịnh Tùng nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi mời cô ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/751928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.